Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả

Rể Ngoan Giá Đáo
Cập nhật:

Chương 1617 Long xà trỗi dậy!”

Kiếm như kim đồng hồ, chầm chậm xoay tròn. Trời khởi sát cơ, chuyển tinh dịch vị. Sát cơ càng ngày càng đậm sâu, mưa kiếm càng lúc càng dữ dội. Nhưng Lý Dục Thần lại như không có chuyện gì, cứ đứng trong mưa kiếm, trông chẳng khác nào một du khách độc hành đến ngắm cảnh núi non. Lâm Trung Tử rùng mình kinh hãi, nói: “Dưới sự tấn công của trận pháp và mưa kiếm dữ dội thế kia mà vẫn có thể giữ được dáng vẻ tiêu sái, phong lưu phiêu dật như vậy, người này không phải là con người nữa rồi!” Tố Vân tiên cô cũng ngơ ngác nhìn Lý Dục Thần, nghe thấy Lâm Trung Tử nói vậy thì bất chợt bật cười: “Chưởng môn Lâm, vậy là ông chưa từng gặp bố cậu ta rồi!” Không chỉ có mỗi bọn họ kinh ngạc, mà ba vị Diệu chân nhân bên kia cũng kinh ngạc. Kiếm trận Tam Tài Lưỡng Nghi của Thục Sơn, suốt mấy ngàn năm qua cũng chỉ được vận dụng vài lần là vì uy lực của nó quá khủng khiếp, một khi trận pháp được kích hoạt, không phân biệt đó là người hay vật đều sẽ hóa thành tro bụi. Vậy mà giờ đây, thằng nhóc kia lại không cần pháp bảo gì cả, cứ đứng yên đó ngắm cảnh, nhìn còn có vẻ rất hưởng thụ nữa chứ. Lý Dục Thần vừa gánh chịu mưa kiếm, vừa âm thầm vận thân pháp giúp Mã Sơn hóa giải kiếm khí xâm nhập cơ thể. Thấy thời cơ đã gần đến, nếu cứ tiếp tục thì Mã Sơn khó lòng chịu nổi nữa, anh bèn cất tiếng nói với Thục Sơn Tam Tiên: “Ba vị, chắc sắp hạ màn rồi đúng không? Có gì đặc sắc hơn không? Chẳng lẽ phải mua vé mới được xem tiếp à?” Câu nói này khiến Tam Tiên tức đến nỗi râu tóc dựng ngược cả lên. Diệu Nhãn đạo nhân hét lớn: “Đổi trận!” Ba người đồng loạt vận lực, ba thanh kiếm trên trời chuyển động, ba luồng kiếm quang lần lượt giao vào nhau. Diệu Nhãn lại nói: “Long xà trỗi dậy!” Chỉ thấy trong tinh không u ám chợt mở ra một vòng tròn, bên trong tỏa ra ánh sáng chiếu thẳng xuống mặt đất rồi lan rộng ra. Mặt đất rung chuyển, triền núi khắp bốn phương tám hướng như sống dậy, bắt đầu uốn lượn. Trận pháp dẫn động địa mạch long khí, gom tụ các long mạch khắp núi sông đất Thục vào trung tâm vòng sáng. Tiếng rồng ngâm vang vọng không ngớt. Bỗng một tiếng nổ vang lên trong thần thức, một con cự long vô hình chui ra khỏi mặt đất, vòng sáng như đang soi rõ hình dáng mơ hồ của con rồng ấy, nó còn lớn hơn yêu long là Mã Sơn gấp bội phần. Tiếp theo đó, từng con từng con rồng khác cũng lần lượt bay vọt lên từ trong lòng đất, tiếng rồng vang dội liên hồi. Những con rồng này, có con lớn, có con nhỏ. Con lớn băng qua cả dãy núi, con nhỏ chỉ như mãng xà, tất cả đều do khí trong địa mạch hình thành. Rồng chui vào trung tâm của vòng sáng, rồi bay tới chỗ có Kiếm Mãn Thiên Tinh, như du long nhập hải, lượn lờ trong tinh hải. Nơi rồng đi qua, dường như mưa kiếm đã bị chúng nuốt lấy, bám vào thân rồng, lấp lánh phát sáng. Cảnh tượng này, đã không còn từ nào để hình dung ngoài chữ “kinh hoàng”. Sát khí giữa trời đất đã đạt đến mức mà người tu hành bình thường khó lòng tưởng tượng nổi. Mục Tinh Dã nhìn tất cả những điều này, tim đập thình thịch. Anh ta biết nếu không nhờ Lý công tử thi triển pháp thuật nào đó bảo vệ mình, chỉ cần mỗi sát cơ kia thôi cũng đủ khiến anh ta hồn phi phách tán. Lúc này, Diệu Nhãn đạo nhân hét lớn: “Lý Dục Thần, còn không giơ tay chịu trói, một khi quần long xuất kích, các cậu tất sẽ thân tử hồn diệt!” Lý Dục Thần thản nhiên nói: “Để giết tôi, các ông không tiếc dẫn động long khí tám trăm dặm núi sông. Các ông không sợ nếu lỡ như không giết được tôi, long mạch tổn thương sẽ khiến cho đất cằn cỗi trăm năm, ngàn dân đói khổ sao?”