Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả

Rể Ngoan Giá Đáo
Cập nhật:

Chương 1619, "Chịu chết đi!"

Toàn thân anh ta bị ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua, biến thành một con quang long trong suốt. Lý Dục Thần lại điểm thêm một tia Hắc Hỏa vào thân rồng. Ánh sáng mạnh dần thu lại, thân thể cự long cũng từ từ thu nhỏ lại, cuối cùng trở lại hình người. "Anh Mã Sơn!" Từ phía xa, Đinh Hương vui mừng hét lên. Lúc này, Mã Sơn như được niết bàn sống lại, thân thể trần trụi, lơ lửng giữa không trung, cơ bắp cuồn cuộn hiện rõ, như chiến thần giáng thế. Lý Dục Thần nhìn anh ta, trong mắt thoáng hiện chút xúc động, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chỉ mỉm cười nói: "Anh Mã Sơn, anh không sao là tốt rồi." Mã Sơn khẽ gật đầu với anh, không nói lời cảm ơn, nhưng tình nghĩa anh em đã tràn đầy trong ánh mắt, hóa thành giọt lệ, rồi rất nhanh bị nhiệt độ cơ thể anh ta hong khô. Anh ta ngẩng đầu, nhìn ba thanh kiếm vẫn còn lơ lửng trên trời, một cơn phẫn nộ ngất trời bùng phát từ người anh ta. "A —— chịu chết đi!" Mã Sơn gầm lên một tiếng giận dữ, thân hình bỗng chốc to lớn, lại hóa thành thần long, vọt thẳng lên trời, con mắt duy nhất nơi đầu rồng phát ra thần quang, va thẳng vào ba thanh kiếm. Ánh sáng của ba thanh kiếm dần tắt, từ không trung rơi xuống, rơi xuống đất không một tiếng động, mà hóa thành bụi mịn. Diệu Nhãn, Diệu Âm, Diệu Pháp đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Ầm, một tiếng vang dội, Mã Sơn nện mạnh hai chân xuống mặt đất trước mặt Diệu Âm. Cả con đường cổ xưa của Thục Sơn cũng rung lên. Nền đá trên đỉnh cầu từ dưới chân anh ta nứt ra thành vô số khe hở, lan ra bốn phía như hình tia chớp. Hai tay của Diệu Âm đã bị chặt, pháp bảo cổ cầm bị Lý Dục Thần phá hủy, tổn hại mấy chục năm đạo hạnh, vừa rồi lại gắng gượng duy trì trận pháp, pháp lực tiêu hao sạch, giờ phút này bảo kiếm bản mệnh bị hủy, sau khi hộc máu, đã khó lòng chống đỡ. Ông ta cố gắng không để mình ngã gục, ngồi phệt dưới đất, ngẩng đầu nhìn Mã Sơn. Ông ta có thể cảm nhận được, người trước mắt này, hoặc là "con rồng này", đã mạnh mẽ hơn xưa rất nhiều. Nếu như lúc trước đã là Mã Sơn như vậy, e rằng ông ta không có khả năng đưa về. Nghĩ lại chuyện mang Mã Sơn từ Bắc Thị về Thục Sơn, rút hồn đèn ra, cho đến những chuyện ngày hôm nay, tất cả thoáng qua như một giấc mơ. Tưởng rằng mình đã giúp Thục Sơn đoạt được một món trấn sơn chí bảo, lại có thêm một thần long hộ sơn, nào ngờ kết cục lại ra nông nỗi này. "Cậu muốn làm gì?" Diệu Âm yếu ớt hỏi. Mã Sơn lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông coi tôi như yêu thú, rút hồn đèn của tôi, luyện xác thịt tôi, nỗi khổ này, ông không muốn nếm thử sao?" "Cậu... Cậu..." Diệu Âm quả thực không dám tưởng tượng tất cả những thứ này sẽ xảy ra với chính mình. Người ta vẫn nói kẻ tu hành đã buông bỏ tất cả, nhưng lúc cái chết cận kề mới phát hiện, tu hành mấy trăm năm, hình như còn tham sống sợ chết hơn cả người thường. Người phàm sống lâu rồi, chẳng còn kỳ vọng gì, chỉ đợi chết, trái lại không sợ chết nữa. Người tu hành sống càng lâu, lại càng có hy vọng, càng đến gần thiên đạo, càng không muốn chết. Đây là thành quả phải đánh đổi biết bao nỗ lực mới có được đấy! Nhưng ông ta chỉ có thể giấu nỗi sợ vào sâu trong lòng, bởi nếu lúc này thể hiện ra, người mất mặt không chỉ là ông ta, mà còn là cả Thục Sơn. "Yêu ma! Giết thì giết thôi, muốn tôi cầu xin, phì! Tôi là tu sĩ thiên đạo, đệ tử danh môn, sao có thể cúi đầu trước lũ tà ma ngoại đạo như cậu!" Diệu Âm quát lớn. Mã Sơn cười khẩy một tiếng: "Hay cho một câu tu sĩ thiên đạo, đệ tử danh môn! Vốn dĩ tôi nên lấy gậy ông đập lưng ông, rút hồn luyện cốt, khiến ông sống không được, chết cũng không xong. Nhưng Mã Sơn tôi từ trước đến giờ hành sự quang minh lỗi lạc, không thèm làm những chuyện u ám như thế. Mối hận này, tôi chỉ chôn lại nơi non nước tám trăm dặm này thôi!" Nói đoạn anh ta hét lớn một tiếng, "Chịu chết đi!"