Chương 12
Ủa? Ta có thể nói chuyện rồi à?
Ta ngồi bật dậy, gương mặt tràn ngập niềm vui.
Nhận ra tình hình, ta vội vàng trèo qua người Bùi Nguyên Trinh đang bận rộn để chạy xuống giường.
B ẩ n t h ỉ u, thật quá b ẩ n t h ỉ u.
Ta phải đi ngay lập tức.
Nhưng ta chưa kịp chạy thì một đôi tay mạnh mẽ đã ôm lấy eo ta, kéo ta vào một vòng tay ấm áp và đầy sức mạnh.
“Không được đi, giúp ta.”
Bùi Nguyên Trinh mở mắt, giọng khàn khàn nói.
Đôi mắt sâu thẳm, dài và hẹp của chàng lấp lóe một tia đỏ u tối, mệt mỏi nhưng đầy kiềm chế, như thể đang cố gắng kìm nén điều gì đó.
Chàng còn nắm lấy tay ta, kéo xuống dưới.
Sao chàng có thể làm vậy hu hu hu.
Ta liều mạng rút tay lại, sợ hãi kêu lên: “Ngươi tự làm đi! Ta không muốn chạm vào chỗ đó của ngươi!”
Trong cơn hoảng lo/ạn, ta nắm ch/ặt tay lại và đ/á/nh mạnh vào ng/ực Bùi Nguyên Trinh.
Chàng khẽ rên lên một tiếng nặng nề, suýt nữa không thở nổi.
“Ngươi đang nghĩ gì thế hả?”
“Ta bảo ngươi giúp ta dẫn khí!”
Bùi Nguyên Trinh nghiến răng, nói mà gân xanh nổi lên trên trán.
Tay phải cảu chàng vẫn đang r/un r/ẩy, kéo tay ta đặt lên đan điền.
Lúc này, ta mới nhận ra sắc mặt chàng trắng bệch đến thế nào.
Hóa ra là ta hiểu lầm chàng.
“Ồ ồ, được thôi.”
Ngón tay ta lập tức tụ linh lực, vội vàng truyền vào đan điền của chàng.
Chẳng bao lâu sau, cơ thể căng thẳng của Bùi Nguyên Trinh dần dần thả lỏng.
“Cảm thấy khá hơn chưa?”
Bùi Nguyên Trinh khẽ “ừ” một tiếng, giọng nói mệt mỏi.
Trái tim đang lơ lửng của ta cuối cùng cũng thả về chỗ cũ, ta cẩn thận xoay người trong vòng tay chàng.
Quay lưng lại với chàng, cố gắng gỡ tay chàng ra.
“Để ta ôm một lát.”
Đôi tay ôm eo ta đột nhiên siết ch/ặt hơn, ta bị Bùi Nguyên Trinh ôm sát vào người.
Chàng đặt cằm lên hõm cổ ta, giọng nói khàn khàn cuộn trong hơi thở ấm áp, khẽ khàng vang lên.