Chương 17

Đang cập nhật
Cập nhật:
“Huynh là sư tổ?!” “Đúng vậy.” Bùi Nguyên Trinh thành thật gật đầu. Thảo nào chàng không hề vội vã, những con rối nhỏ dưới tay chàng lại mạnh mẽ như vậy. Ta ngẩn ngơ, đột nhiên nhớ đến việc áp chế tu vi chàng đã nói sáng nay. Sư tổ có tu vi sắp trở thành thần, không muốn phi tăng, thì cần phải áp chế tu vi đúng không? Nhưng sư tổ trong truyền thuyết không phải là người đoạn tình tuyệt ái, tính cách lạnh lùng sao? Thế quái nào lại có vẻ ngoài phong lưu, quyến rũ như thế này? “Phiên bản truyền lại suốt hai trăm năm, không đáng tin cậy.” Bùi Nguyên Trinh như thể đọc được suy nghĩ của ta, âu yếm nắn nắn khuôn mặt ta. “Sao huynh không nói rõ ngay từ đầu?” Ta kìm nén sự hỗn lo/ạn trong lòng, hỏi chàng. Bùi Nguyên Trinh tránh ánh mắt t ứ c gi ậ n của ta, nắm tay ho nhẹ một cái: “Lúc đó cảm thấy khá thú vị.” Ta không còn tâm trạng để tính sổ với hắn, chỉ cảm thấy h/ồn bay phách lạc, lẩm bẩm nói. “Sao huynh lại là sư tổ cơ chứ?” Lão yêu quái hơn hai trăm tuổi. “Sao, nàng chê ta vì ta già sao?” Bùi Nguyên Trinh đen mặt trong phút chốc. Ai nha, bị phát hiện rồi. “Không có.” Ta lập tức nở nụ cười ngượng ngùng nhưng không mất lịch sự. “Ta ngoài việc sống lâu hơn một chút, còn khác gì so với nam tử trẻ tuổi đâu?” Chàng nắm lấy da cổ ta, nhẹ nhàng xoa xoa. Giọng nói chàng mang theo hơi lạnh. “Có phải ta rất giàu không?” “Có.” Nhưng có tiền cũng không thể thay đổi việc chàng đã sống hơn hai trăm năm. “Ta có đẹp trai không?” “Đẹp trai.” Suy nghĩ như vậy, có vẻ cũng không phải là không chấp nhận được. “Vóc dáng của ta có đẹp không?” “Đẹp.” Nhớ lại ngày hôm đó, hình như cũng được. Hơn hai trăm tuổi thì hơn hai trăm tuổi đi. Hai nghìn tuổi, hai vạn tuổi cũng chẳng sao cả. “Ta đã biết nàng để ý.” Khi ta vừa tự an ủi xong, Bùi Nguyên Trinh bắt đầu tỏ ra tủi thân, đôi mắt ướt lệ, bắt đầu ửng đỏ. “Ta có linh cốt trời sinh, hai mươi tuổi đã áp chế toàn bộ tu vi, đóng cửa tu luyện trên núi Phù Quang.” “Đã đóng cửa hơn hai trăm năm, tâm trí chẳng khác gì nam tử trẻ tuổi.” “Đừng có chê bai ta.” Ai mà chịu nổi cơ chứ. Ta lập tức bày tỏ: “Không không, ta thích chàng còn không đủ nữa là.” “Vậy thì tốt, đây là nàng tự nói.” Đạt được mục đích, Bùi Nguyên Trinh hài lòng gật đầu, ánh nước trong mắt đột nhiên biến mất. Ta: “…” Suýt nữa thì quên mất việc chính. Ta kéo chàng dậy, “Sư tổ… à không, Cục cưng, vậy ba người đó thì sao?” Nụ cười trên môi Bùi Nguyên Trinh nhạt dần, toàn thân lạnh lẽo. “Dám nhòm ngó sư tổ mẫu của bọn hắn, đương nhiên phải tr ả giá thật đắt.”