Siêu Thần Yêu Nghiệt (full)
Chương 1099 Tên ta có chữ Vân!
Đột nhiên, Vâ Phi Dương tựa như bị nữ tử ôm lên, đột nhiên cảnh tượng trước mắt hắn như ảnh như ảo, sau đó là từng đám mây hùng vĩ xuất hiện. "Đám mây vô biên vô hạn, sóng lên gió cuốn, theo gió mà bay…” Nữ tử nhẹ nhàng nỉ non, thanh âm trong trẻo đi vào sâu trong tâm linh có tác dụng để người ta bình tâm tĩnh thần. Thống khổ của Vân Phi Dương dần biến mất. - Nữ nhân này thật lợi hại, chỉ một câu hát đã để cho ta có cảm giác tắm rửa trong sự vui sướng! Nàng đến cùng là thần thánh phương nào? Vân Phi Dương không hiểu. Nhưng vào lúc này, nữ tử nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hiền lành nói: - Hài tử của ta, từ hôm nay trở đi, gọi con là Vân Phi Dương đi. Hài tử của ta? Từ hôm nay trở đi, gọi ta là Vân Phi Dương? Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi phát ra âm thanh lại tiếng khóc của trẻ sơ sinh! "Ông!" Vân Phi Dương như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng. Ta là trẻ sơ sinh? Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ, nữ nhân này… "A!" Đột nhiên, Vân Phi Dương thống khổ hét thảm, tiếp theo từ trong hôn mê tỉnh táo lại, nhìn thấy vách núi xám đen mới hiểu nguyên lai vừa rồi chỉ là mộng. - Ngươi tỉnh rồi? Bên tai vang lên âm thanh thanh thúy. Vân Phi Dương gian nan quay đầu, chỉ thấy một nữ tử thân mặc trường bào xanh biếc đang mỉm cười về phía mình. Hắn ngạc nhiên. - Là cô? Nữ tử không phải ai khác, chính là người thành lập Quỷ Các ở Vạn Thế Đại Lục - Yến Sơn Tuyết. - Kỳ quái lắm sao? Yến Sơn Tuyết nở nụ cười xinh đẹp. Vân Phi Dương trầm mặc. Hắn hiện tại chỉ suy nghĩ đến nữ nhân vừa rồi gặp trong mộng cho mình cảm giác thân thiết vô hạn kia. - Cũng không phải mộng! - Nhất định là chân thực phát sinh qua, mà cảnh kia có lẽ chính là trí nhớ trong tiềm thức lúc mình mới đẻ! Vân Phi Dương khẳng định. Như vậy. Nữ nhân Vân Phi Dương nhìn thấy cũng là mẫu thân của hắn! Hô hấp Vân Phi Dương trở nên dồn dập. Một người lẻ loi hiu quạnh chưa bao giờ thể nghiệm qua thân tình, đột nhiên nhìn thấy người chí thân trong mộng, điều này khiến hắn kích động không thôi. Chỉ là. Mẫu thân của ta là ai? Người ở phương nào, phải chăng còn khoẻ mạnh, nếu như còn sống thì vì sao vứt bỏ ta? Còn có. Phụ thân ta là ai? Vân Phi Dương suy nghĩ rất nhiều. Nhưng tất cả đều mê, mê này vĩnh viễn không cách nào cởi bỏ, bởi vì không có bất kỳ manh mối gì để đi tìm bọn họ. Không đúng! Tên ta có chữ Vân! Mà kỳ quan trong mơ xuất hiện trên núi cao, nói đúng hơn là, mẫu thân năm đó ôm ta đứng trên một ngọn núi cao, chỉ cần tìm được nơi đó, có lẽ sẽ tìm ra nhiều đầu mối hơn. - Không đúng. Vân Phi Dương thầm nghĩ: - Ta sinh ra ở Thần Giới, mây kia khẳng định cũng ở Thần Giới, mà Thần Giới sớm đã vỡ nát vạn năm, làm sao có thể tìm ra. Manh mối lại đoạn.