Chương 4990 Rất nhanh đã tìm ra điểm yếu của hắn!
Cá chạch, Hầu Đậu Đậu, Hồng Y và Chồn nhỏ đang bị hơn bảy mươi Yêu Đế vây đánh, tình thế vô cùng hỗn loạn. Trên địa bàn của Yêu tộc, bọn họ hoàn toàn bất lợi. Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên càng thêm lo lắng, ra tay càng nhanh càng độc. Một tay ngự kiếm giết địch, một tay thi triển Càn Khôn Thôn Phệ. Chỉ trong vài giây, lại có thêm Yêu Tôn chết dưới tay hắn. Lúc này, ánh mắt những Yêu Tôn còn lại nhìn hắn đã thay đổi, trở nên vô cùng sợ hãi. Trong mắt của bọn họ, chỉ cần bị gã tóc trắng này lại gần thì kết cục chỉ có biến thành xác khô! Sau khi giết sáu Yêu Tôn sơ cấp, tất cả những tên còn lại đều lui ra xa, tám Yêu Tôn trung cấp nhìn nhau, một gã nói: “Mọi người cùng nhau bố trận! Chỉ cần không để tên tiểu tử này tiếp cận là có thể cản được hắn!” Dương Bách Xuyên nghe vậy thì giật mình, quả nhiên trí tuệ của Yêu tộc không thua kém gì Nhân tộc, rất nhanh đã tìm ra điểm yếu của hắn! Dương Bách Xuyên biết mình không thể để bọn họ bày trận, nếu không bản thân sẽ rất nguy hiểm, đá không gian lập tức xuất hiện, cơ thể nháy mắt đã biến mất ngay tại chỗ, chuẩn bị nhảy vọt tới. “Ầm!” Nhưng ngay lúc đó, hắn đâm sầm vào một bức tường vô hình, cả người bị bật ngược trở lại. Ngẩng đầu nhìn, hắn phát hiện trên đỉnh đầu và phía xung quanh đã xuất hiện một trùm sáng, lúc này hắn mới hiểu, hoá ra, tám Yêu Tôn trung kỳ từ nãy đến giờ không ra tay là bởi vì đã nhìn ra khả năng cắn nuốt của bình Càn Khôn, bọn họ ẩn sau lưng đám sơ kỳ là để âm thầm bày trận! Nguy rồi! Dương Bách Xuyên giật mình. Tên Yêu Tôn trung kỳ kia cười lạnh: “Tiểu tử, quả thật ngươi rất mạnh. Với tu vi Tiên Đế trung kỳ mà lại có thể giết nhiều Yêu Tôn sơ kỳ như vậy, khiến chúng ta cũng phải kiêng dè. Chiến tích này, sau hôm nay, tên tuổi ngươi chắc chắn sẽ vang danh Dị Vực Giới...” “Nhưng... cũng chỉ đến thế mà thôi! Ngươi vẫn chỉ là một Tiên đế, cách biệt cảnh giới như vực sâu. Để xem ngươi sẽ chết thế nào! Mọi người cùng ra tay, diệt hắn!” Hơn hai mươi Yêu Tôn vây chặt Dương Bách Xuyên trong trận pháp, chuẩn bị đồng loạt tấn công! Nhưng lúc này, Dương Bách Xuyên lại cười nhạt: “Đám yêu tộc các ngươi thật không biết xấu hổ! Hai ba chục Yêu Tôn vây đánh một Tiên Đế nhân tộc, còn dám nói mấy lời vô nghĩa? Hôm nay, lão tử sẽ cho các ngươi biết, Tiên Đế nhân tộc như ta cũng có thể nghiền nát các ngươi!” “Ha ha ha... tiểu tử ngông cuồng! Chúng ta là yêu tộc, quan tâm gì tới thứ thể diện dối trá của đám nhân tộc! Giết chết ngươi là được, ỷ đông hiếp yếu thì sao? Mặt mũi gì đó đều là thứ chó má, chỉ có nhân tộc các ngươi mới để ý! Đừng có phí lời, chịu chết đi! Ra tay!” Tên Yêu Tôn trung kỳ gầm lên, hơn hai mươi Yêu Tôn đồng loạt tấn công, vô số pháp lực đủ màu sắc bắn thẳng về phía Dương Bách Xuyên... Ở phía xa~ “Chít... ca ca...!” “Đại ca...!” “Sư đệ...!” “A...!” Chồn nhỏ, Hầu Đậu Đậu, Cơ Tử Hà và Cá chạch đều gào lên. Bọn họ đang bị tách ở chiến trường phía xa nhưng tất cả đều chú ý lẫn nhau, nhìn thấy Dương Bách Xuyên bị hơn hai mươi Yêu Tôn đồng loạt tấn công, ai nấy đều hoảng hốt. Lúc này lại ai cùng đang bị vây đánh, không thoát thân ứng cứu được. Chỉ có tiếng gầm của Cá Chạch vang vọng khắp đất trời! Thân hình khổng lồ của nó lơ lửng giữa không trung, vừa rồi vẫn chưa ra tay, chỉ để Chồn nhỏ, Hồng Y và Hầu Đậu Đậu chiến đấu. Nhưng khi thấy Dương Bách Xuyên gặp nguy hiểm, con cá chạch này mới cuống lên, khế ước thần hồn giữa nó và Dương Bách Xuyên là chủ tớ, nếu Dương Bách Xuyên chết thì thần hồn của nó cũng sẽ tan thành mây khói.