Chương 12
Chớp mắt lại qua hai tháng.
Trong thời gian này, xuất hiện một tin đồn lớn.
Khi Sở Phong bị thương và chạy về kinh thành, cha ta lại cáo bệ/nh nên ở nhà không đi ra ngoài, Tần Bách lại bổ nhiệm một quan võ trẻ tuổi đi đến biên cương.
Hắn không muốn sử dụng những người già trong triều đình, mà chọn một quan võ trẻ tuổi mà mình đang nâng đỡ.
Nhưng không lâu sau khi quan võ này đến, hắn ta đã ch*t.
Nghe nói là hắn trẻ tuổi khí thế bừng bừng dẫn tiểu đội đi đ/á/nh lén, nhưng bị dẫn vào sương m/ù, bị người ta ch/ém đầu ngay trước cửa thành.
Toàn bộ đã làm tổn thương nặng nề tinh thần của các tướng sĩ.
Thành biên cương gần như bị chiếm mất.
Sau đó, Trấn Bắc Vương là Tần Ngật dẫn quân đi đ/á/nh lén một lần nữa, cũng bị dẫn vào sương m/ù, nhưng hắn ta lại dẫn đội quân lấy ít địch nhiều, gi*t được tên cầm đầu khiến lòng quân trở nên phấn chấn.
Từ đó, danh tiếng của Tần Ngật bắt đầu vang lên.
Tài năng của hắn ta được truyền đi thật thần kỳ, nhiều người kính trọng gọi hắn là chiến thần!
Hắn ta cũng trở thành đối tượng được kính ngưỡng của tất cả mọi người từ trẻ em năm tuổi ở kinh thành cho đến người già bảy mươi tuổi.
Những người kể chuyện ở các quán rư/ợu và quán trà cũng đều kể về chiến tích huyền thoại của hắn ta.
Trên thực tế, sau đó Tần Bách lại cử một võ tướng của triều đình đi.
Nhưng không có gì nổi bật cả, quân đội ở biên giới đã hoàn toàn nhận Tần Ngật làm tướng quân, dân chúng ở biên giới cũng cực kỳ ủng hộ hắn ta.
Giờ đây, biên giới đã bình định.
Tần Bách đã hạ lệnh mười ngày trước, yêu cầu Tần Ngật vào cung nhận thưởng.
Tính toán thời gian thì cũng chỉ vài ngày thì đến kinh thành.
Nghe nói hắn ta có khuôn mặt đẹp như ngọc, cao tám thước, không chỉ dũng mãnh trong chiến đấu mà còn rất đẹp trai.
Trong thời gian ngắn, các quý cô và tiểu thư trên mọi đường trong kinh thành cũng đều thảo luận về hắn ta.
Sự nổi tiếng của hắn ta vẫn không giảm.
Trong hai ngày gần đây khi ta đi ra ngoài đều có thể nghe thấy tên hắn ta, gần như nghe đến mệt mỏi rồi.
“Khánh Nhi, dạo này có muốn m/ua gì không? Tiền của mẹ nhiều đến mức không biết để đâu cho hết.”
Mẹ uống một hớp trà mỉm cười hỏi ta.
“Không ạ, mẹ ơi, con đi ra ngoài một chút.”
Ta vội xua tay rồi chạy ra ngoài cửa.
Ta đâu dám để mẹ m/ua cho ta thêm thứ gì nữa, kể từ khi mẹ m/ua lại nửa cửa hàng của Bạch Tâm Nhu , mẹ tiêu tiền càng ngày càng không có giới hạn.
Nào là y phục, đồ trang sức, những thứ mới lạ trong kinh thành, mẹ cứ đưa vào phòng của ta, phòng ta không thể chứa nổi nữa, còn dành ra năm sáu phòng trống để đặt những thứ này.
Những bộ y phục và đồ trang sức đó, một năm ta cũng không mặc nổi một lần, ta không dám để mẹ m/ua nữa.
Thật lãng phí.
Một vài ngày trước ta đi đến hiệu sách để m/ua tiểu thuyết mà ta luôn theo dõi, nhưng hết hàng, người b/án hàng nói hôm nay sẽ có hàng về, ta đi ra ngoài chính là để m/ua cuốn tiểu thuyết đó.
Cuộc sống bây giờ chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn thực sự hơi nhàm chán.
“Tiểu Tiểu có muốn ăn kẹo hồ lô không?”
Nhìn thấy người b/án kẹo hồ lô trên lưng không xa, ta hỏi cô nương bên cạnh ta.
nàng ấy là một trong những người dị sĩ kì nhân mà đại ca ta thuê về bằng tiền.
Cùng tuổi với ta, nhỏ hơn ta vài tháng, chiều cao thấp hơn ta một chút, thân hình cũng g/ầy yếu hơn ta.
Nhìn như một cô gái mười hai, mười ba tuổi.
Nhưng nàng ấy giỏi cả y học và đ/ộc học, đặc biệt là khả năng chạy, vang danh chốn giang hồ.
Nàng ấy từng thoát khỏi sự truy đuổi của đệ nhất cao thủ võ lâm.
Đại ca để nàng ấy bên cạnh ta, không mong nàng ấy bảo vệ ta bằng quyền chân tay, chỉ mong khi gặp nguy hiểm, nàng ấy có thể đưa ta chạy đi mà không bị phát hiện, cũng coi như bảo toàn cho ta.
Tiểu Tiểu lắc đầu.
Ta nhìn thấy biểu cảm già dặn trên khuôn mặt bánh bao đ/á/nh yêu của nàng ấy, cố gắng chịu đựng mới nén được ý muốn bóp mặt nàng ấy.
Chao ôi.
Khó khăn mới gặp được một muội muội đáng yêu nhỏ tuổi hơn ta, muốn thỏa mãn niềm muốn bảo vệ của mình, nhưng nàng ấy lại trưởng thành hơn ta.