Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày

Nhất Chi Đằng La
Cập nhật:

Hoàng Thịnh đang hoảng loạn, bây giờ nghe được những lời này, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Cố Nguyệt Hoài nhìn hắn, trong lòng cười lạnh. Cô không phải thiên tài bẩm sinh, cũng không phải thần y giáng thế, nhưng vì muốn làm quân y nên trong thời gian qua , cô đã ngày đêm nghiên cứu y thuật, đặc biệt là những kiến thức về cấp cứu sinh tồn và các hiện tượng c.h.ế.t giả . Càng nghiên cứu , trong quá trình nghiêm cứu học thuật , không chỉ một lần cô phải cảm thán rằng : Kiến thức rất quan trọng , con người có thể lợi dụng sự thiếu hiểu biết của người khác để che giấu tội ác. Có điều sự thật thì không thể bị chôn vùi quá lâu. "Đi sắc một chén thuốc bổ huyết, đút cho Lý Nhĩ Tân uống." Bạch Mân vừa ngây ra, vừa bội phục không thôi. Trong mắt cô, Cố Nguyệt Hoài không chỉ thông minh mà còn có khả năng nhìn thấu lòng người, xử lý tình huống sắc bén vô cùng. Cô không chút do dự gật đầu, đáp ngay: "Được! Tôi đi ngay!" Dứt lời, Bạch Mân nhanh chóng xách hòm thuốc rời đi. Không khí xung quanh căng thẳng suốt từ nãy đến giờ cuối cùng cũng dần dần lắng xuống. Nhưng ngay sau đó— Cô đứng dậy, chậm rãi quay sang Bạch Mân, nói một chuỗi cái tên , rồi bình thản nói: "Đi sắc một chén thuốc bổ huyết, sau đó đút cho Lý thanh niên trí thức uống." "Cố đồng chí thật lợi hại!" Không biết ai là người đầu tiên lên tiếng, nhưng ngay lập tức, những lời khen ngợi rộ lên như sóng vỡ bờ. Một cái mạng người tưởng như đã mất, vậy mà lại được cứu sống! Chuyện này mà truyền ra ngoài, chỉ e ngay cả tờ Quần Chúng Nhật Báo cũng phải đến tận nơi phỏng vấn! Cố Nguyệt Hoài chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt Cố Tích Hoài, rồi thản nhiên đưa tay vào túi áo anh trai, lấy ra chiếc khăn tay lau nhẹ đầu ngón tay của mình. Động tác ấy tự nhiên đến mức khiến người ta có cảm giác như đây là chuyện cô vẫn thường làm, không chút khách khí, cũng chẳng cần xin phép. Cố Tích Hoài nhìn em gái, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Nhưng khi thấy cô dễ dàng xoay chuyển tình thế, hóa giải một trận phong ba trong nhà, ánh mắt anh không khỏi ánh lên vẻ tự hào. Có một người em gái như thế, quả thực khiến người ta cảm thấy vinh dự. Tuy nhiên, Cố Nguyệt Hoài không hề nhận ra tâm tư ấy của anh trai. Cô chỉ chăm chú nhìn Lý Nhĩ Tân, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng lại mang theo sự sắc bén không thể xem nhẹ: Lời nói của cô không mang theo bất kỳ sự hù dọa nào, mà là sự phân tích khách quan dựa trên những gì cô quan sát được.