Thập niên 70, trở về trước khi cùng gia bạo tra nam lãnh chứng một ngày

Nhất Chi Đằng La
Cập nhật:

Chỉ có thể phân năm phần trăm diện tích "đất tự canh" của đại đội cho các xã viên, vì vậy diện tích mà mỗi gia đình nhận được là rất ít. Nhà cô lại là "lưu manh trên phố", không làm nông, nên không có "đất tự canh". Lúc này, nếu muốn kiếm đủ một trăm bốn mươi tệ nhanh chóng, ngoài "kho báu" sau nhà mình, cô chẳng còn cách nào khác, nhưng chuyện này không thể để người khác biết, nếu không thì không thể thực hiện được. Hơn nữa, tuyệt đối không thể để Điền Tĩnh biết, loại người như cô ta người nhiều tâm nhãn, lại tham lam ích kỷ, nếu cô ta phát hiện ra, chắc chắn sẽ không để yên cho cô có được đống vàng bạc cổ vật này, cô ta nhất định sẽ đi cử báo. Nghĩ vậy, Cố Nguyệt Hoài quay lưng bước ra phía sau nhà. Cuối thu, sau nhà đầy cỏ dại khô héo, cao ngang nửa người, có chỗ cỏ còn quệt vào người rất đau. Kiếp trước, sau khi Điền Tĩnh phát hiện ra vàng bạc cổ vật, cô ta đã lập tức báo cáo cho đại đội, khiến họ phong tỏa khu đất này, không ai được đến gần. Cô đứng trong đám đông, vừa kinh ngạc lại vừa hối tiếc. Bây giờ, khi quay lại, vị trí chính xác đã khắc sâu trong lòng cô, không thể sai lệch. Cố Nguyệt Hoài lách người gạt đám cỏ sang một bên, khi chưa kịp vui mừng vì đã đi trước một bước, cô lại nhìn thấy một đám cỏ bị dẫm nát. Đột nhiên, một cảm giác ớn lạnh truyền khắp người, khiến tay chân cô cũng cảm thấy lạnh. Chẳng lẽ kho báu này đã bị ai phát hiện rồi sao? Là Nhậm Thiên Tường hay là Điền Tĩnh? Cố Nguyệt Hoài nín thở, ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra. Khi phát hiện không có dấu vết đào bới, cô mới cảm thấy yên tâm hơn, nhưng tinh thần vẫn không thôi căng thẳng. Hai người không ai khác chính là anh hai cô, Cố Duệ Hoài và Điền Tĩnh. Điền Tĩnh che đầu băng bằng một tấm vải hoa, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, mắt còn rưng rưng nước mắt.