Nhất Chi Đằng La
Cập nhật:
Cô không thể bị nhốt ở đây được. Vất vả lắm mới có thể sống lại, cô vẫn còn bao nhiêu việc chưa làm: còn chưa kịp báo thù, cũng chưa đưa gia đình vượt qua khốn cảnh để hưởng thụ sinh hoạt hậu đãi, cô như thế nào có thể bị vây mãi ở chỗ này. Ý nghĩ đó vừa lóe lên, trong đầu cô chợt xuất hiện cảm giác mất trọng lực. Ngay sau đó, cô đã quay trở lại căn phòng nhỏ chật hẹp, nơi mấy chiếc rương gỗ màu đỏ vẫn đang nằm trên nền đất. Cố Nguyệt Hoài còn chưa kịp bàng hoàng vì điều vừa xảy ra, lập tức lao đi tìm bức họa kia. Nhưng tìm khắp mọi nơi – trên giường, dưới giường, ngăn kéo dưới bàn – cô cũng không thấy bóng dáng của bức tranh đâu cả. Rõ ràng, vừa rồi cô đã thuận tay đặt nó lên bàn sau khi lau ngón tay. Vậy mà giờ đây, nó đã biến mất. Theo bản năng, cô bước tới kiểm tra then cài cửa. Không có dấu hiệu cửa bị mở ra, hơn nữa, cửa đã được cài từ bên trong. Nghĩa là không ai có thể xông vào phòng. Nếu không phải bị người khác lấy mất, thì bức tranh đó đã đi đâu? Ngay lúc này, cảm giác quen thuộc dưới chân lại xuất hiện, kéo cô vào một không gian khác. Cô lại một lần nữa tiến vào bên trong bức họa. Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, vô thức đưa tay lên gãi nhẹ khóe môi, trong đầu hình dung ra mấy chữ: "đi ra ngoài." Kỳ diệu thay, chỉ trong nháy mắt, cô lại trở về căn phòng nhỏ. Ngay khi nghĩ đến không gian trong bức tranh, đôi chân cô lập tức đứng trên mảnh đất ruộng phì nhiêu kia. Cô thử nghiệm tới lui nhiều lần, cuối cùng cũng xác nhận được một sự thật khó tin: bức họa không biến mất, mà đã hòa làm một thể với cô! Không còn gì khó hiểu khi Điền Tĩnh nhắm vào nhà họ Cố. Cô ta đã trộm bức họa này, chiếm lấy không gian trong tranh, rồi vì chột dạ mà quyết tâm diệt trừ tận gốc nhà họ Cố để độc chiếm bảo bối này mà không phải sống trong bất an vì nó vốn thuộc về Cố gia. Nhưng nếu vậy, tại sao trước khi sở hữu không gian này, cô ta đã nhằm vào cô? Đây chỉ là sự trùng hợp sao?