Quân Tường nhận con dao phẫu thuật, không thèm quay đầu.
“Để hắn quỳ xuống”.
“Vâng!”
Trần Nộ ném Lôi Thiên Minh xuống đất định để hắn ta quỳ.
Nhưng ở đây còn có nhiều người như vậy, hắn ta đương nhiên sẽ giãy giụa.
Vẻ mặt Trần Nộ không hề thay đổi.
Anh ta cho hắn ta một phát đạp.
Rắc!
Đầu gối của Lôi Thiên Minh bị Trần Nộ đạp gãy.
Xương trắng đâm xuyên qua da, lộ ra ngoài.
Lôi Thiên Minh đau đớn vừa gào lên đã bị Trần Nộ đấm vào miệng.
Răng của hắn ta gãy sạch, không dám kêu lên nữa.
Ra tay tàn nhẫn!
Không hề e dè!
Tất cả mọi người ai nấy đều đờ người, bắt đầu nổi hứng thú hóng hớt.
Nhìn Trần Nộ cao to như một con gấu.
Ai nấy cũng nhìn Quân Tường đang cúi đầu làm phẫu thuật.
Rốt cuộc anh là ai?
Sao có thể ra tay độc ác không hề do dự như vậy!
Lôi Thiên Minh dù sao cũng coi là gia chủ của dòng họ đứng đầu thành phố Thiên Nam.
Anh lại đánh thẳng tay như thế!
Quá khủng khiếp!
Vẻ mặt Quân Tường không hề thay đổi, anh vẫn quay đầu lại: “Hắn còn kêu lên nữa thì cắt lưỡi hắn”.