Nhưng những khách mời khác đều tò mò mà nhìn Quân Tường.
“Người này là ai? Lớn lối thật đấy!”
“Dám nói là nể mặt Hàn Tam Thiên, hắn cho rằng hắn là ai?”
“Bây giờ có người thật không biết trời cao đất dày”.
Tất cả quan khách đều cười nhạo Quân Tường.
Chỉ có Tiết Đào là kích động: “Là anh ta”.
Tiết Đào hưng phấn không thôi, lúc trước hắn ta đã được chứng kiến sự ngang ngược của Quân Tường, hôm nay
anh lại xuất hiện ở nhà họ Hàn khiến Tiết Đào bắt đầu mong chờ.
Xem anh vả mặt Hàn Tam Thiên thế nào!
Tất cả ánh mắt của khách mời đều đổ dồn vào người Quân Tường.
Anh cười nhạt, dơ ly lên chạm nhẹ vào ly của Hàn Tam Thiên.
“Vừa rồi tôi nể mặt anh, bây giờ có phải đến lượt anh nể mặt tôi không?”, Quân Tường mỉm cười, như thể hiển nhiên
mà nói.
Hàn Tam Thiên vẫn lịch thiệp, không hề mất đi phong độ mà nhìn anh.
“Anh cứ nói thẳng”.
Quân Tường mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Hoàng.
“Hàn Tam Thiên, tôi muốn người vợ chưa cưới này của anh”.
Nói xong cũng không quan tâm đến vẻ mặt Hàn Tam Thiên đã đông cứng lại.
Quân Tường mỉm cười nắm tay Bạch Tiểu Hoàng.
Anh nghiêng người về trước, ánh mắt mang theo ý cười.
Anh chậm rãi nói: “Hàn Tam Thiên, anh thấy sao?”