Chương 2
Ngay khi tôi luống cuống chân tay chờ đợi t/ử vo/ng tiến đến, âm thanh ngoài cửa lại biến mất.
Đúng vậy, cho dù là tiếng xoay nắm tay cửa hay tiếng nhạc thiếu nhi, tất cả đều biến mất.
Giờ khắc này, căn phòng yên tĩnh như thể tất cả chuyện vừa rồi đều là ảo giác, là một giấc mơ, và bây giờ, tôi mới tỉnh lại từ giấc mơ đó.
Đây là mơ sao?
Đương nhiên không phải!!!
Chắc chắn là thứ x/ấu xa kia đang nghẹn cười, chuẩn bị một thứ khác càng kinh khủng hơn để đối phó với tôi!
Tôi không hiểu, rõ ràng nó có thể trực tiếp tiến vào, nhưng sao nó lại dừng lại, án binh bất động.
Nó đang định làm gì? Tôi không biết.
Nhưng tôi biết, nếu vẫn không ai tới c/ứu tôi, tôi sẽ bị nó dọa ch*t khiếp.
Một giờ rồi hai giờ……
Thời gian tiếp tục trôi qua từng chút một, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì, nhưng tôi cũng không dám thả lỏng cảnh giác, vừa chờ đợi c/ứu viện, vừa suy xét xem phải phản kích như thế nào.
Trên thực tế, tôi không chắc mình có sức lực và can đảm để phản kích không nữa.
Trong lúc lo lắng đề phòng, bỗng tôi nghe thấy tiếng đ/ập cửa chống tr/ộm bên ngoài, hơn nữa còn có tiếng nói chuyện của bạn thân tôi - Ngư Ca truyền đến:
“Tô Mộc, cậu đừng sợ, tớ dẫn theo người tới c/ứu cậu đây! Người bên trong nghe đây, chúng tôi có rất nhiều người, khuyên đằng ấy mau ngoan ngoãn ra đây!”
Tiếng của cậu ấy cứ như tiếng trời tiếng tiên vậy!
Cuối cùng Ngư Ca cũng đã tới, còn dẫn theo những người này tới cùng, tôi được c/ứu rồi.
Khoan đã!
Nhưng nếu tôi muốn đi ra ngoài mở cửa cho Ngư Ca, tôi chắc chắn sẽ phải đối mặt với kẻ xâm nhập kia trước, khi đó tôi vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
“Tô Mộc, cậu sao rồi! Cậu không sao đấy chứ?”
Tôi không trả lời, trong đầu đang đấu tranh tâm lý, rốt cuộc có nên liều một phen hay không. Phòng ngủ và cửa chống tr/ộm chỉ cách vài bước, nếu tôi chạy thật nhanh, mở cửa phòng ngủ ra rồi lập tức chạy đến cửa chống tr/ộm, như vậy tôi sẽ hoàn toàn an toàn.
Nhưng bây giờ, kẻ xâm nhập kia đang ở đâu đây?
Tôi cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà vẫn quyết định liều một phen, tôi nhẹ nhàng bước xuống giường, âm thầm nắm lấy tay nắm cửa.
“Tạch!” Vặn được một nửa, bỗng tôi nghĩ đến điều gì.
Giờ phút này, ngoài cửa vang lên một giọng nói không phải nam cũng không phải nữ:
“Thật là dễ lừa, ta biết là cô chưa ngủ mà!”
“Aaaaaa!”
Tôi hét như đi/ên, nhanh chóng khóa trái cửa phòng ngủ, nhảy lên giường.
Bên ngoài không phải là Ngư Ca, mà là do thứ này ngụy trang để lừa gạt!
Nó còn biết bắt chước giọng của người khác nữa ư!
May mà tôi không mở cửa phòng ngủ ra. Tôi đã nói là có gì đó sai sai mà, nhà của Ngư Ca cách chỗ tôi xa như thế, sao cậu ấy có thể nhanh chóng dẫn người đến c/ứu tôi như vậy được.
Bây giờ, đã x/á/c nhận thật sự có thứ gì đó ngoài cửa, nó không chỉ xâm nhập vào nhà tôi mà còn có thể bắt chước giọng của người khác nữa.
Chỉ là, vì sao lâu như vậy rồi mà nó vẫn chưa xông vào phòng ngủ, điều này rất dễ dàng mà.
Tôi nghĩ đến hai khả năng.
Hoặc là, nó muốn chơi mèo vờn chuột với tôi, mục đích là khiến tôi sợ hãi đến tột độ, cho nên mới không ra tay nhanh như vậy.
Hoặc là…… nó căn bản không thể vào phòng ngủ!
Nghe đồn, có rất nhiều sinh vật khủng bố, mặc dù chúng nó rất quái dị và đầy sức mạnh, nhưng nếu chủ nhân trong phòng không cho phép thì nó không thể tiến vào. Ví dụ như m/a cà rồng của phương Tây chẳng hạn.
Chẳng lẽ là như vậy?
Tôi dựa vào góc tường nhìn chăm chăm vào cửa phòng. Nếu thật sự như tôi đã suy đoán, như vậy, chỉ cần tôi không cho phép, nó sẽ không thể tiến vào.
Tôi vẫn có cơ hội sống sót qua đêm nay!
Chúng tôi vẫn luôn giằng co đến hơn nửa đêm, cuối cùng, mẹ của tôi cũng đã đến, mở khóa cửa dẫn cảnh sát vào nhà. Đồng thời, bạn thân Ngư Ca thật sự của tôi cũng đã vội vã lái xe đến.
“Tô Mộc, con / cậu không sao chứ!” Bọn họ quan tâm hỏi han tôi.
Tôi nhìn hai người bọn họ, cảm giác đã qua mấy đời rồi vậy, cuối cùng không nhịn được mà ôm lấy mẹ khóc òa lên.
Mẹ và Ngư Ca vội an ủi tôi trong khi hai cảnh sát còn lại lục soát khắp phòng.
Nhưng cho dù đã lật tung cả căn nhà lên thì cũng không phát hiện bất kỳ ai ngoại trừ tôi.