Cũng có không ít người cùng những người ngồi chung bàn nhìn nhau, sau này có thể sẽ thật sự phải xếp hàng.
Xét cho cùng, việc kinh doanh của cửa hàng này có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tổng cộng chỉ có vài cái bàn, sau này nếu thật sự nổi tiếng, có lẽ chỗ ngồi thật sự sẽ không đủ.
Lúc này, Trình Nguyên Hoa vừa nấu ăn xong, bước ra ngoài xem xét.
Một khách hàng hỏi cô: “Bà chủ Trình, trong tương lai nếu công việc kinh doanh tốt hơn có thể mở rộng khu vực quán ăn hay không? Có thể thêm một tầng nhỏ ở phía trên không?”
Trình Nguyên Hoa không chút do dự: “Không, quán tôi chỉ có một đầu bếp duy nhất, tôi còn có thể nấu được bao nhiêu món?”
Đừng nói đến việc mở rộng diện tích, ngay cả tầng 2 cũng không thể.
Cha mẹ cô xây ngôi nhà này rất tốt, cô cũng không muốn thay đổi, ông bà ngoại cô cũng vậy.
Người đàn ông hỏi lại: “Nhưng mà… nếu về sau có nhiều người như vậy làm sao tôi có thể ăn được chứ?”
Trình Nguyên Hoa dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy đến lúc đó nói sau.”
Dù sao đi nữa, cô cũng sẽ không vắt kiệt sức mình trong bếp.
Một số khách hàng ăn xong bắt đầu lẩm bẩm: “Bà chủ Trình, tiệm cô ở xa quá chỉ có cuối tuần tôi mới có thể đến được một lần, hơn nữa còn phải gánh trọng trách cao cả của cả gia đình. Gói cho tôi 20 trứng luộc nước trà, hai phần thịt heo xé hương cá và sáu phần trắc tương miến đi.”
“Nhiều như vậy nhà ngươi ăn hết được không?” Lưu Toàn Phúc kinh ngạc.
“Còn có hàng xóm nữa.”
Trình Nguyên Hoa gật đầu, sau đó hỏi có ai khác muốn mua về hay không mới quay trở lại nhà bếp.
Từ Tú Uyển đi theo giúp đỡ.
Trứng trà cùng trắc tương miến Từ Tú Uyển có thể giúp, nhưng chân chính nấu cũng chỉ có duy nhất Trình Nguyên Hoa.
…
Đợi đến hai giờ chiều, nhóm khách từ trưa đã đi rồi.
Lúc này, bên ngoài có một chiếc ô tô chạy tới.
Từ khi mở quán, hàng ngày đều có rất nhiều xe ô tô đến, lúc đầu họ không quan tâm, nhưng khi có người bước vào mới phát hiện ra đó là một vài cảnh sát.
Dương Lâm đang làm cá trong sân sửng sốt một chút, sau đó theo bản năng hỏi: “Ăn cái gì?”
Ông từng trải qua việc bị quản lý thành phố đuổi theo mua trứng luộc nước trà!
Cảnh sát đến đây ăn gì sao?
Nào biết viên cảnh sát chỉ liếc nhìn ông một cái, sau đó nhìn Trình Nguyên Hoa đang bước ra, hỏi: “Các người có từng thấy một người đến ăn có tài khoản Weibo ‘Khả Nhạc’ không? Ngày hôm qua, khoảng 2 giờ chiều đã ăn ở đây…”
“Có ảnh không?” Trình Nguyên Hoa hỏi.
Cô rất hợp tác.
Nhưng mỗi ngày có nhiều người ăn ở đây như vậy, cô còn không biết tên hết, chứ đừng nói đến tên Weibo.
Lúc này, Lưu Toàn Phúc đang đi theo sau cô sờ sờ mũi, có chút sững sờ: “Tên trên mạng của tôi là Khả Nhạc, có chuyện gì vậy? Các anh đang tìm cái gì? Tôi đã ăn ở đây khoảng hai giờ ngày hôm qua, chắc đó là tôi rồi.”
Cảnh sát cũng sửng sốt.
Nhìn cách ăn mặc của cậu thanh niên mập này, có vẻ cậu là một người phục vụ ở đây, nhưng thông báo của cơ quan an ninh công cộng mà họ nhận được là “mất tích”.
Mặc dù cảnh sát cũng sửng sốt nhưng họ vẫn nói về việc đang tìm kiếm cậu.
Bọn họ nói xong, Khả Nhạc lập tức vỗ vỗ đầu mình: “Hỏng rồi, tôi đã quên phát tin tức!”
Hôm qua ăn cơm xong liền kích động ở lại đây học nghệ, sau lại được ăn uống no nê, hôm nay lại gần như bận rộn cả buổi hoàn toàn quên mất còn có một nhóm cư dân mạng đang đợi!
“Tôi lập tức phát tin tức!!”
Cậu nói xong, liền lấy điện thoại ra cập nhật Weibo.
[Tôi quên mất thông báo mình bình an!! Tôi sai rồi, đồ ăn ở nhà hàng này quá ngon nên ăn xong tôi liền muốn lưu lại đây “học nghệ”, quên thông báo cho mọi người rằng tôi rất an toàn. Đừng lo lắng, tôi tuyệt đối an toàn… / icon che mặt]
Phát tin xong lập tức đi ra ngoài, cậu cất điện thoại có chút ngượng ngùng: “Ừm, thực xin lỗi các anh, để mọi người phải chạy tới đây một chuyến rồi.”