Điều này khiến cô nhớ đến mục tiêu cuối cùng vẫn treo trên trang chủ của hệ thống… Nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống Trù Thần: Biến kẻ dở hơi ẩn náu sống như ký chủ được cả thế giới công nhận!
Kẻ dở hơi che giấu…
Mục tiêu này thực sự rất khó khăn.
Cô không biết điều gì sẽ xảy ra nếu cô hoàn thành nó và điều gì sẽ xảy ra nếu cô không làm xong.
Mỗi khi hệ thống thông báo một nhiệm vụ đều có biện pháp trừng phạt, nhưng chỉ có mục tiêu cuối cùng này không có biện pháp trừng phạt cũng không có phần thưởng.
Cô đã từng vướng mắc, cũng từng nghi ngờ nhưng cuối cùng cô đã đưa ra quyết định.
Vì vậy cô mơ hồ tung ra tin tức về canh Kéo dài tuổi thọ, đồng thời giao dịch với nhà nước nhưng vì bình yên của cuộc đời cô, cũng vì sự ổn định của Nhà hàng Mỹ Thực Trình Ký. Sau đó, tất cả bọn họ sẽ loại bỏ canh Kéo dài tuổi thọ.
Nếu không đủ thời gian, sẽ chỉ gây rắc rối cho bọn họ.
Cả Dương Lâm và Từ Tú Uyển đều ra đi sau khi họ đã hơn trăm tuổi và ông cụ Diệp cũng vậy.
Sư Huyền và Tang Ngu có xuất thân nghèo khó khi còn trẻ và họ đã ra đi khi vừa tròn 100 tuổi.
Diệp Dư Chiêu qua đời ở tuổi 120. Khi đó, những người con của bọn họ đã gần 90 tuổi nhưng sức khỏe đều rất tốt.
Trình Nguyên Hoa đã luôn ở bên cạnh anh.
Diệp Dư Chiêu không chịu nhắm mắt, anh không nỡ bỏ với Trình Nguyên Hoa. Trong những năm qua anh là người hiểu Trình Nguyên Hoa nhất.
Họ sống trong cùng một gia đình trong bốn thế hệ, Diệp Dư Chiêu không muốn nhìn nữa, anh đuổi đàn em đi chỉ để lại Trình Nguyên Hoa.
“Nguyên Hoa…” Diệp Dư Chiêu mở miệng.
Anh đã rất già nhưng tinh thần anh rất tốt, vài ngày trước anh cùng Trình Nguyên Hoa đưa con trai con gái ra ngoài đánh Thái cực, hôm qua anh đã ngã quỵ và hôm nay qua đời.
… Đây là kết thúc của cuộc đời.
Hốc mắt Trình Viễn Hoa ướt át, cô cũng đã già cho dù ăn canh Dưỡng nhan trắng da thì mặt cũng đầy nếp nhăn.
Nhưng đôi mắt của cô vẫn rất sáng, đẹp như khi cô còn trẻ.
Diệp Dư Chiêu đưa tay chạm vào mắt cô, ánh mắt dịu dàng: “Nguyên Hoa… Em, em… Thật sự quyết định rồi sao?”
Anh biết Trình Nguyên Hoa có một quyết định trọng đại, anh cũng không can thiệp chẳng qua anh lo lắng.
Nếu đúng như vậy những ngày tới có thể sẽ có nhiều người đến quấy rầy cô.
Trình Nguyên Hoa gật đầu: “Đã quyết định, hẳn cũng sắp đến rồi. Anh đừng đi quá nhanh, chờ em với.”
Diệp Dư Chiêu không lên tiếng, một lát sau anh khóc mới gật đầu: “Được, anh đi chậm một chút , chờ em!”
Anh không biết bí mật của Trình Nguyên Hoa, cũng không muốn nghe chỉ cần biết cô yêu anh là đủ rồi.
Trình Nguyên Hoa tức giận nhìn anh, lau nước mắt: “Dư Chiêu, tại sao anh lại khóc? Em sống đủ rồi, chúng ta ở bên nhau hơn 90 năm rồi cũng đã rất hạnh phúc rồi, anh không hài lòng sao? Em hài lòng, cho nên anh đi lát nữa em sẽ đuổi theo. Anh theo đuổi em cả đời, em cũng đuổi theo anh.”
Diệp Dư Chiêu vội vàng gật đầu, ánh mắt lại ướt át.
Bọn họ thực sự hài lòng, trong vài thập niên qua, một người nấu ăn ở Nhà hàng Mỹ Thực Trình Ký còn người kia làm việc chăm chỉ trong công ty. Nhưng nhiều thập niên sau khi hai người con có thể tiếp quản công việc kinh doanh, bọn họ được phụng dưỡng trong Nhà hàng Mỹ Thực Trình Ký.
Hai người thỉnh thoảng ra ngoài du lịch, cùng nhau vận động, cùng nhau đánh Thái cực, nắm tay nhau ngắm nhìn vô số sông núi, trải qua vô số xuân hạ thu đông.
Bọn họ sống rất mãn nguyện.
“Nguyên Hoa… Anh… Yêu em, kiếp sau… Vẫn, vẫn sẽ ở bên nhau.” Diệp Dư Chiêu siết chặt tay cô.
Trình Nguyên Hoa mỉm cười gật đầu, Diệp Dư Chiêu cũng mỉm cười rồi sau đó nhắm hai mắt lại.
Sau khi Diệp Dư Chiêu qua đời, Trình Nguyên Hoa không khóc và thậm chí không lo tang lễ cho anh.
Bọn họ đã sống quá lâu, rất nhiều thứ thực sự đã được sắp xếp xong xuôi.