Chapter 1

Vương Mộc Mộc
Cập nhật:
1, Ngày 31 tháng 12 là sinh nhật con gái tôi Tất Linh Linh. Hàng năm vợ chồng tôi đều tổ chức sinh nhật cho con bé. Sinh nhật của con bé đúng vào đêm giao thừa. Hàng năm vào ngày này, con bé đều sẽ ước một điều ước sinh nhật, đồng thời cũng là điều ước năm mới. Năm nay là sinh nhật lần thứ 50 của con bé. Nhưng kể từ sự việc xảy ra 30 năm trước, trí thông minh của con bé chỉ dừng ở mức 6, 7 tuổi. Nó mở to đôi mắt ngơ ngác như một đứa trẻ, mỉm cười với vợ chồng tôi: “Bố, mẹ, con muốn ăn bánh!” Chồng tôi Tất Trình mỉm cười nói: "Được rồi! Thổi nến xong chúng ta cùng ăn bánh nhé!" Đôi bàn tay r/un r/ẩy của anh mở chiếc bánh ra nhưng một hồi sau anh vẫn chưa mở được. Tôi nhìn chồng tôi, tóc đã bạc phơ, lưng thì khom, cố nén nước mắt bước tới giúp đỡ. Bác sĩ đã đến gặp chúng tôi vào ngày hôm kia và nói với chúng tôi rằng tình trạng của con gái chúng tôi không khả quan và có thể con bé sẽ không thể sống sót được bao lâu, đồng thời yêu cầu chúng tôi chuẩn bị tinh thần. Hai vợ chồng tôi đều đã gần 80 tuổi, để tiện chăm sóc con gái hơn, chúng tôi đã đem cả con bé tới viện dưỡng lão. Bác sĩ rất lo lắng nếu có chuyện gì xảy ra với con bé, hai người già như chúng tôi sẽ không chịu được. Chúng tôi không muốn gây rắc rối cho bác sĩ, đồng thời cũng biết rằng con gái chúng tôi đã phải vật lộn suốt 30 năm, cũng đã cố gắng hết sức. Thế là chúng tôi lại đưa con bé về nhà. Đưa nó trở lại nơi nó lớn lên. Chúng tôi muốn con gái mình có thể đón sinh nhật lần thứ 50 tại nhà. Ba người chúng tôi một nhà có thể cùng thổi nến ăn bánh kem. Tất Trình chậm rãi thắp nến sinh nhật và đội vương miện sinh nhật cho con bé. Chúng tôi cùng nhau vỗ tay và hát chúc mừng sinh nhật Tất Linh Linh. “Linh Linh, con thổi nến ước nguyện đi.” Tất Trình nói. Tất Linh Linh vui vẻ thổi nến. Tôi và Tất Trình sợ con bé không thổi tắt được nên vội vàng đến gần và giúp con bé cùng thổi. Nến đều bị thổi tắt, Linh Linh lộ ra một nụ cười ngây thơ. Nó nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Hy vọng con có thể mãi mãi được hạnh phúc bên bố mẹ.” Sau đó con bé cười vui vẻ: “Bố, mẹ ăn bánh thôi!” Tất Thành cẩn thận c/ắt một miếng lớn có dòng chữ trang trí “Chúc mừng sinh nhật” rồi đưa cho tôi. Tôi cầm bánh ngồi xuống bên giường Linh Linh, cầm muỗng ăn bánh lên, xắn một miếng rồi đút cho con bé. Linh Linh ăn một miếng, hài lòng nhắm mắt lại: "Ngon quá ạ!" Tôi đút cho con bé thêm một miếng nữa. Sau khi Linh Linh ăn xong bánh, con bé hài lòng nhắm mắt nằm xuống. Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên tiếng reo hò đếm ngược thời khắc giao năm của mọi người. 【Ting! 】Đồng hồ điểm 0 giờ. Năm mới đã đến. Cuối cùng, đứa con gái yêu của chúng tôi, cũng không kịp đón năm mới. Con bé gần như bị liệt sau khi bị ngộ đ/ộc thallium ở tuổi 20 và sau đó còn bị nhiều biến chứng khác nhau trong suốt 30 năm sau đó. Sau khi mừng thọ 50 tuổi, con bé qu/a đ/ời trước mặt tôi và chồng tôi. Tất Trình nắm lấy tay tôi: "Tiểu Mẫn, chúng ta không còn tiếc nuối rồi. Linh Linh con bé đón xong sinh nhật mới đi mà." Tôi nhìn chồng mà nước mắt cứ rơi. Chồng tôi là người rất hiền lành, chính trực, suốt đời tuân thủ kỷ luật và tuân theo pháp luật. Mọi thứ đều được thực hiện theo quy tắc và chúng tôi cả đời chưa từng làm hại ai. Nhưng đứa con gái yêu quý duy nhất của chúng tôi lại phải trải qua 30 năm bị dày vò cuối cùng cũng ra đi. Người đã làm hại con bé lại có thể ung dung ngoài vòng pháp luật. Ông trời đúng là không có mắt! Tôi gi/ận dữ nói: “Làm sao có thể không nuối tiếc! Linh Linh còn không đợi được một phiên tòa xét xử công bằng!” Tất Trình thở dài: “Linh Linh đã không còn nữa, có xét xử hay không cũng không còn ích gì nữa.” "Không, em muốn kẻ giet con bé phải trả giá! Nếu có thể làm lại lần nữa.." Tôi nhìn Tất Trình đầu tóc đã bạc, khi con gái tôi được nhận vào Đại học Hoa Thanh, trường đại học tốt nhất cả nước, việc làm ăn của ông ấy cũng đang trong thời kì phát đạt, nhan sắc cũng ở thời kìa đỉnh cao, chỉ vỏn vẹn ba mươi năm sau, khuôn mặt ấy đã già nua, nhuốm màu cơ cực. Mũi tôi hơi cay nghẹn: “Nếu có thể sống lại một đời, em hy vọng Linh Linh có thể sống một cuộc đời hạnh phúc khác.” Nước mắt tôi giàn giụa. Pháo hoa ngoài cửa sổ b/ắn tưng bừng. Không khí đêm giao thừa năm nay rất náo nhiệt. Đột nhiên, tôi nhận thấy mái tóc trắng của Tất Trình đang dần chuyển sang màu đen, những nếp nhăn trên khuôn mặt anh ấy cũng dần biến mất, và cơ thể già nua lại lần nữa khôi phục dáng vẻ đầy đặn. Dần dần, Tất Trình càng ngày càng trẻ, biểu cảm trên mặt tôi ngày càng kinh ngạc, "Tiểu Mẫn, em... em xem...". Tôi thấy khuôn mặt của Tất Trình đã trở về trạng thái như ở tuổi 40, tôi sốc đến mức không nói nên lời. Tất Trình loạng choạng lùi lại một bước, đụng phải cây đàn piano phía sau, nắp phím chưa đóng, tay vừa chạm lên phím đàn, phát ra một âm thanh trầm. Tiếng đàn piano thức tỉnh cả hai chúng tôi. Cây đàn piano vốn dĩ đã b/án từ lâu để chữa bệ/nh cho con gái, sao nó vẫn còn ở đây? Tôi nhìn quanh và thấy cách bố trí ngôi nhà của tôi đã thay đổi như dáng vẻ của 30 năm trước. Tôi và Tất Trình nhìn nhau rồi chạy đến phía gương. Trong gương, tôi và Tất Trình như được trẻ lại 30 năm trước. Ngôi nhà cũng là dáng vẻ của 30 năm trước. Chúng tôi... trùng sinh rồi? 2, Một tấm thiệp mời đẹp đẽ trên tủ ngăn kéo rơi vào tầm mắt tôi, tôi nhớ ra rồi! Đây là tấm thiệp mời tham dự bữa tiệc đêm giao thừa của ban nhạc dân tộc ở trường con gái tôi. Chính là bữa tiệc mừng năm mới 30 năm trước. Con gái tôi đã biểu diễn đ/ộc tấu cổ cầm【Quảng Lăng Tán】trong bữa tiệc đó, không lâu sau buổi biểu diễn, nó bị ngộ đ/ộc và phải nhập viện, khúc diễn tấu đó cũng thành một bản tuyệt hưởng. Tôi vội chạy tới và nhặt tấm thiệp mời. Tất Trình nhìn thấy tấm thiệp liền buột miệng nói: “Vào ngày sinh nhật 30 năm trước, Linh Linh đã về ăn bánh với chúng ta, đưa cho chúng ta tấm thiệp mời này, mời chúng ta đến dự tiệc mừng năm mới của trường con bé.” [Bản thân con bé thì vội quay lại trường để luyện tập.] Tôi nhìn Tất Trình và nói: "Đây chắc chắn là ý trời. Ông trời cho chúng ta cơ hội để c/ứu Linh Linh." Tôi nắm ch/ặt tấm thiệp mời, như thể đang nắm giữ một cơ hội nhỏ nhoi có thể c/ứu sống Linh Linh. Ánh mắt Tất Trình cũng trở nên kiên định: “Có được có hội làm lại, lỗi lầm trước đây anh đã phạm phải, lần này tuyệt đối sẽ không tái phạm nữa.” Tôi đưa thiệp mời cho ông ấy và nói: “Bố nó à, tuân thủ pháp luật không bao giờ là chuyện sai lầm. Sai lầm của chúng ta là không tính được việc làm của người x/ấu.” Đôi mắt Tất Trình ươn ướt nói: “Tôi tưởng cả đời này bà sẽ trách tôi.” Tôi lắc đầu: “Tôi chưa bao giờ trách ông. Tôi chỉ gh/ét kẻ sát nhân, mưu mô xảo quyệt.” Lần này tôi nhất định sẽ bắt hắn ta phải chịu trừng ph/ạt. Tôi thầm nói trong lòng. --- Ngày 1 tháng 1 năm 1994, lần thứ 2 của ngày 1 tháng 1 năm 1994. Nói chính x/á/c thì lúc đó là sau 0 giờ đêm giao thừa. Tôi và Tất Trình bàn bạc ở nhà suốt đêm không ngủ cho đến sáng. Sáng sớm, chúng tôi ra ngoài như đã thỏa thuận. Đường phố xung quanh thực sự trông giống như năm mới. Chúng tôi đi m/ua vài món quà đến thăm hai người bạn. Người đầu tiên là bạn học cũ của Tất Trình, Lão Đường, kể từ sau khi tốt nghiệp, bọn họ không còn liên lạc với nhau. Vợ của Lão Đường là một bác sĩ phẫu thuật tim nổi tiếng và sẽ trở thành giám đốc bệ/nh viện Lam Thiên trong vài năm tới. Bệ/nh viện Lam Thiên là một trong những bệ/nh viện lớn nhất ở Bắc Kinh. Kiếp trước, Linh Linh bị ngộ đ/ộc và chúng tôi đã gửi con bé đến bệ/nh viện Hòa Bình gần đó. Mặc dù Bệ/nh viện Hòa Bình cũng giống như Bệ/nh viện Lam Thiên, là một bệ/nh viện lớn nổi tiếng ở Bắc Kinh nhưng chưa bao giờ chẩn đoán được nguyên nhân gây ra bệ/nh. Sau một thời gian dài trì hoãn, thông qua hội thảo của các chuyên gia nước ngoài, mới chẩn đoán ra được con bé bị ngộ đ/ộc thallium và đã giải được đ/ộc sau khi dùng đúng th/uốc. Nhưng n/ão của con bé đã bị tổn thương không thể phục hồi và trí thông minh của con bé bị giảm sút chỉ bằng một đứa trẻ 6, 7 tuổi. Mặc dù lúc con bé được phát hiện nhiễm đ/ộc là sau bữa tiệc, nhưng không thể chắc chắn trước lúc đó có nhiễm đ/ộc hay chưa. Tốt hơn hết nên đón con bé càng sớm càng tốt và đưa đến bệ/nh viện Lam Thiên để làm xét nghiệm toàn diện. Lần này tôi không tin vào Bệ/nh viện Hòa Bình nữa. Người thứ hai là bạn thân của tôi, con trai cô ấy - Hà Nghĩa Dũng là bạn học cấp hai của con gái chúng tôi Tất Linh Linh, sau đó cũng chính nhờ thằng bé giúp đỡ viết email cầu c/ứu trên mạng xã hội tìm ra nguyên nhân nhiễm đ/ộc của con bé, sau đó bài viết đã có sức ảnh hưởng lan rộng khắp thế giới. Dưới sự giúp đỡ của thằng bé, Tất Linh Linh được chẩn đoán bị ngộ đ/ộc thallium, dưới sự chẩn đoán của chuyên gia nước ngoài, cuối cùng cũng kéo được con bé về khỏi q/uỷ môn quan. Sau này, trong vụ án của Linh Linh, nghi phạm không thể bị đưa ra tòa xét xử do không đủ chứng cứ, bên đối phương liền đổi trắng thay đen, cố tạt nước bẩn vào chúng tôi, khiến dư luận hoang mang thì hắn ta đã đứng lên lên tiếng, làm cho những người không biết sự thật bị che mờ mắt. Có thể nói thằng bé là vị c/ứu tinh của Linh Linh, đúng như cái tên “Nghĩa (chính nghĩa)” và “Dũng (dũng cảm)” của mình. Sau khi thăm hai người bạn này, chúng tôi ăn mặc chỉnh tề và mang theo tấm thiệp mời đến Đại học Hoa Thanh. Màn trình diễn của con gái tôi quả thực rất tuyệt vời và đã giành được tràng pháo tay của mọi người. Sau khi kết thúc màn trình diễn, Trần Cương bước lên sân khấu với hoa trên tay để chúc mừng con bé. Tôi mơ hồ nhớ lại cảnh tượng này hình như đã từng xảy ra ở kiếp trước. Trần Cương là bạn trai mới của Linh Linh và là bí thư Đoàn. Chỉ là lúc đó Linh Linh chưa chính thức giới thiệu bạn trai với chúng tôi. Sau đó, Linh Linh bị đầu đ/ộc, tóc rụng rất nhiều, trí n/ão cuối cùng trở thành trẻ con, tên đó chỉ đến bệ/nh viện một lần, sau đó không có tin tức gì nữa. Chúng ta phát hiện ra thằng bé đó là bạn trai của Linh Linh, là khi chúng tôi phát hiện Linh Linh bị đầu đ/ộc, là một vụ án gi*t người, sau khi gọi cảnh sát, khi điều tra người có liên quan, mới phát hiện ra. Tôi và Tất Trình nhìn nhau, dường như chúng tôi nhìn thấy được suy nghĩ của mình trong mắt nhau. Trần Cương này không phải người đáng tin cậy. Vụ ngộ đ/ộc thallium của Tất Linh Linh đã thu hút sự chú ý toàn cầu vì Hà Nghĩa Dũng đã mời các chuyên gia từ khắp nơi trên thế giới đến hội chẩn và kết quả được chẩn đoán là ngộ đ/ộc thallium. Trong 30 năm, đủ loại tin tức lần lượt xuất hiện. Các bạn cùng lớp đại học của con bé thậm chí còn thành lập một nhóm online để tranh luận. Chính nhóm tranh luận này đã bộc lộ con người thật sự của Trần Cương. Trần Cương lúc bấy giờ có một câu nói nổi tiếng luôn bị người khác coi thường. Hắn ta nói: “Vụ việc của Tất Linh Linh đã gây ra rất nhiều phiền toái cho cả lớp và nhà trường. Vì vụ việc này mà lớp chúng tôi không được đ/á/nh giá là tập thể tiên tiến”. Mạng người lại không thể so sánh được với cái mác “tập thể tiên tiến”. Bởi vì cậu ta là Bí thư Đoàn Thanh niên Cộng sản nên điều anh coi trọng không phải là mạng sống của các bạn cùng lớp mà là thành tích sự nghiệp cá nhân. Sự phát triển sau đó của cậu ta cũng phù hợp với tính cách của mình - cậu ta ở lại trường sau khi tốt nghiệp, được thăng chức với tốc độ tên lửa và sau đó trở thành phó hiệu trưởng trẻ nhất trong lịch sử Đại học Hoa Thanh. Tôi nhìn đôi má trắng trẻo và dịu dàng của Linh Linh sau khi tẩy trang, đôi mắt con bé trong veo như nước: “Bố mẹ, cảm ơn bố mẹ đã đến dự tiệc mừng năm mới của bọn con.” Tôi sờ vào đầu con bé, nó đã cao hơn tôi rồi, nhưng trong lòng tôi con bé vẫn là một cô bé 6, 7 tuổi chưa biết nhiều về thế giới. "Gần đây con tập luyện chăm chỉ, trong người có thấy không khỏe không? Hay là hai ngày nay con quay về nhà nghỉ ngơi đi." Linh Linh cười nói: "Không sao đâu mẹ, có lẽ con mệt quá. Hai ngày nay con thường xuyên bị đ/au bụng, tóc cũng rụng không ít." Tôi nắm lấy tay Linh Linh và nhìn móng tay của con bé trong khi còn bé không chú ý. Ở kiếp trước, sau khi Linh Linh bị trúng đ/ộc thallium, tôi và Tất Trình đã cố tình tìm hiểu rất nhiều về đặc điểm và kiến ​​thức về ngộ đ/ộc thallium. Đúng như dự đoán, trên móng tay của Linh Linh có những vệt trắng. Đây là đặc điểm của ngộ đ/ộc thallium. Linh Linh đã bị đầu đ/ộc. 3. Tất Trình cũng nhìn thấy những vệt trắng trên móng tay của Linh Linh. Anh vội vàng nói: “Cũng Tết rồi, nhà trường cũng đã cho nghỉ. Hôm nay con cùng bố với mẹ về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.” Lúc này, có ba cô gái cùng nhau bước ra khỏi cánh gà vừa cười vừa nói. Họ nhìn thấy chúng tôi và tiến về phía chúng tôi. Làm sao tôi có thể không nhận ra ba người này? Bọn họ là bạn cùng phòng ký túc xá của con gái tôi. Người ở giữa ăn mặc rất thời trang, mặc áo len đỏ rực, quần jean màu chàm và đi một đôi giày da màu trắng trông rất thời trang và ưa nhìn. Cô ta tên là Bồ Tân Nhan, ở kiếp trước, khi cảnh sát điều tra vụ án con gái tôi bị đầu đ/ộc, cô là nghi phạm duy nhất. Kết quả điều tra của cảnh sát cho thấy cô ta tham gia vào một nhóm nghiên c/ứu hóa học vào thời điểm đó và là người duy nhất trong lớp có quyền tiếp xúc hợp pháp với thallium. Cô lại còn là bạn cùng phòng của Linh Linh, quen thuộc với thói quen sinh hoạt của cô, có thời cơ để đầu đ/ộc Linh Linh. Nhưng sau khi chúng tôi gọi cảnh sát, cảnh sát đã thông báo với nhà trường rằng họ sẽ khám xét vật chứng tại ký túc xá của Linh Linh, nhưng nhà trường đã trực tiếp thông báo tin này cho ba người bạn cùng phòng. Cùng ngày hôm đó, ký túc xá được báo cáo có một vụ tr/ộm, đồ vệ sinh cá nhân và một số mỹ phẩm của Linh Linh trùng hợp bị đ/á/nh cắp. Vụ án vì thế rơi vào tình trạng “thiếu nhân chứng vật chứng”. Gia đình Bồ Tân Nhan có ông nội làm quyền cao chức trọng. Theo thông tin được nhiều cư dân mạng bàn tán trong 30 năm sau đó, ông nội này đã từng cầu tình cho cháu gái mình. Kể từ đó, ông đã thúc đẩy mạnh mẽ dư luận trong việc “Cải cách tư pháp về việc tuyên trắng án khi nghi phạm không còn nghi ngờ”, và cuối cùng thả tự do cho nghi phạm. Sau đó, việc Bồ Tân Nhan nhiều lần xin ra nước ngoài đều bị nhiều quốc gia từ chối, vụ án này đã thu hút sự chú ý của toàn cầu, và mọi quốc gia đều biết cô là nghi phạm. Sau vài năm, cô ta đã đổi tên và ngày sinh sau đó mới thành công ra nước ngoài. Tất Thành và tôi đã thảo luận về vụ việc này nhiều lần. Tất cả chúng tôi đều đồng ý rằng cô ta là kẻ gi*t người. Cuộc tranh luận online do các bạn cùng lớp đại học của Linh Linh không chỉ vạch trần bộ mặt thật của Trần Cương mà còn vạch trần kẻ sát nhân. Bồ Tân Nhan cố gắng chứng minh rằng Linh Linh vô tình bị đầu đ/ộc, hoặc kẻ đầu đ/ộc là người ở ngoài ký túc xá, trong khi một người vô tội bị đối xử bất công sẽ chỉ nghĩ xem kẻ sát nhân là ai và liệu đó có phải là hai người bạn cùng phòng còn lại hay không. Những hành động của cô ta và gia đình sau đó cũng phù hợp với suy đoán của chúng tôi, và đó chính x/á/c là những gì một kẻ sát nhân sẽ làm. Cô ta rất muốn ra nước ngoài, cô ta đã làm việc chăm chỉ trong vài năm, thậm chí còn đổi tên và ngày sinh để ra nước ngoài, đây là một loại tâm lý muốn trốn thoát. Trong khi đó, người ông quyền lực của cô ta đã không dùng quyền lực của mình để điều tra thủ phạm thực sự mà thay vào đó, ông ta thúc đẩy dư luận nháo nhào việc cháu gái ông ta vô tội để thả tự do cho nghi phạm. "Cải cách tư pháp về việc tuyên trắng án khi nghi phạm không còn nghi ngờ là đúng. Anh tôn trọng sự đóng góp của ông ta cho đất nước." Tất Trình từng nói với tôi: "Tuy nhiên, việc đưa ra nghi ngờ là một quy tắc mà tòa án nên tuân theo khi xét xử một vụ án chứ không phải là một quy tắc trong giai đoạn điều tra..” Mấu chốt trong vụ án của Linh Linh là vụ tr/ộm ở ký túc xá của cô chưa bao giờ được giải quyết, khiến cảnh sát mất đi bằng chứng vật lý trực tiếp có thể chứng minh được kẻ sát nhân. Lúc này, Bồ Tân Nhan đang đứng trước mặt chúng tôi, đứng cạnh cô ta là hai người bạn cùng phòng khác: Kiều Na và Dương Dương. Kiều Na cao và có mái tóc ngắn, gọn gàng. Dương Dương thấp hơn, đeo một cặp kính, có làn da trắng và trông rất trầm tính. Bồ Tân Nhan mỉm cười chào chúng tôi, sau đó hỏi con gái tôi: “Linh Linh, cậu có cùng chúng tớ về ký túc xá không?” Tất Linh Linh do dự một chút, nói: “Cha mẹ muốn đón tớ về nhà đón Tết.” Con bé nhìn tôi và Tất Thành rồi hỏi: “Mẹ, bố, con về ký túc xá trước, con muốn mang mấy cuốn sách về đọc.” Tôi gật đầu đồng ý và nói: “Mẹ đi cùng mẹ nhé. Sách nặng lắm, mẹ giúp con xách nhé”. Bồ Tân Nhan ở một bên trêu chọc cười nói: “Dì, dì đúng là thương Linh Linh.” Mặc dù tôi gh/ét tên sát nhân này đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng tôi không hề biểu hiện ra ngoài. Tôi lại xoa vào đầu con gái và nói: “Dù con bé đã lớn nhưng con bé sẽ luôn là cô bé ngoan trong lòng dì”. Trước mặt các bạn cùng lớp, Tất Linh Linh ngượng ngùng cười. Chúng tôi trở lại ký túc xá của Tất Linh Linh. Quản lí ký túc xá rất nghiêm khắc không cho nam giới vào nên Tất Thành phải đợi ở tầng dưới. Tôi đi cùng Linh Linh và những người khác lên tầng bốn và đến ký túc xá của họ. Linh Linh ngủ ở giường trên, tất cả sách của cô đều được đặt trên giá sách gần cửa, mỗi người đều có một giá sách, trên đó có sách của mình. Bên cạnh kệ sách là giá để chậu rửa mặt, giống như kệ sách, mỗi người có một không gian riêng, nơi đặt chậu rửa mặt và đồ vệ sinh cá nhân của mình. Tôi giả vờ tò mò, đến thăm ký túc xá của họ với vẻ ngưỡng m/ộ và đặt câu hỏi. "Linh Linh, con ngủ ở đâu? Chậu rửa của con ở đây, kệ sách này là của con à?" Tất Linh Linh kiên nhẫn giới thiệu cho tôi, vừa giới thiệu vừa chọn từ trên giá sách ra vài cuốn sách. Tôi lắc lắc dầu gội và sữa tắm của con bé rồi nói: “Sắp hết rồi! Mẹ sẽ m/ua mới cho con nhé!” Vừa nói, tôi vừa cầm chai lên xem kỹ nhãn hiệu: “Hình như cửa hàng chỗ chúng ta ở tầng dưới chưa có kiểu này nên mẹ cầm theo chai về m/ua nhé”. Thực ra cả hai chai còn hơn một nửa nhưng tôi vẫn bỏ thẳng chai vào túi xách. Bồ Tân Nhan ở một bên đang đeo tai nghe và dường như đang nghe nhạc, nhưng tôi thấy cuộn băng trong điện thoại không hề quay. Bồ Tân Nhan giả vờ như đang nghe nhạc nhưng thực chất cô ta đang ngấm ngầm chú ý đến chúng tôi. Tôi giả vờ như không biết và tiếp tục tò mò cái này nhìn cái kia. Trong vụ tr/ộm ký túc xá, không chỉ những đồ vệ sinh cá nhân này bị mất mà còn cả kính áp tròng và mỹ phẩm của Tất Linh Linh, chẳng hạn như son môi. Nhưng tôi chỉ lấy hai chai này và không có gì khác. Sau khi Tất Linh Linh chọn sách xong, chúng tôi tạm biệt ba người trong ký túc xá rồi rời đi. 4. Chúng tôi không về nhà mà đến thẳng bệ/nh viện Lam Thiên. Trên đường đến bệ/nh viện, tôi hỏi Tất Linh Linh có mang kính áp tròng và mỹ phẩm về không. Đúng như dự đoán, Tất Linh Linh nói con bé đã mang theo bên mình, nên tôi bảo con bé đừng dùng những thứ này nữa, để lại cho tôi và m/ua cái mới. Con bé nhìn tôi ngơ ngác. Tất Trình nói: "Nghe mẹ con, trước đây con dùng nhãn hiệu này không tốt, có hại cho mắt và da, bố sẽ cho con tiền, con có thể m/ua loại tốt hơn." Tất Linh Linh rất vui mừng, liên tục nói: “Cám ơn bố!” Con bé cũng nói: "Đôi khi con cảm thấy mắt của mình rất đ/au. Con tưởng đó là do con mệt, nhưng hóa ra là do kính áp tròng!" Tại bệ/nh viện Lam Thiên, vợ của Lão Đường đã giúp Tất Linh Linh liên lạc với chủ nhiệm khoa th/ần ki/nh. Vị chủ nhiệm khoa có khuôn mặt hiền lành, tốt bụng, đêm giao thừa ông làm thêm giờ để thăm khám bệ/nh nhân mà không hề tỏ ra bất bình. Tôi và Tất Trình cảm thấy rất tiếc. Sau khi hội chẩn, chủ nhiệm khoa lắng nghe tình trạng và cho rằng đó là cơn đ/au th/ần ki/nh do khả năng miễn dịch gây ra, ban đầu phán đoán đó là hội chứng Guilain-Barré. *Hội chứng Guilain - Barre (GBS) là bệ/nh cấp tính, tiến triển nhanh, đặc trưng bởi quá trình viêm tự miễn nhiều dây th/ần ki/nh, gây ra yếu cơ và giảm cảm giác nơi th/ần ki/nh chi phối Điều này phù hợp với chẩn đoán ban đầu của Bệ/nh viện Hòa Bình ở kiếp trước. Tôi không phản chủ nhiệm khoa mà nắm lấy tay Tất Linh Linh. Tôi nói: “Bác sĩ, nhưng vệt trắng trên tay của con bé cũng rất lạ”. Chủ nhiệm khoa cẩn thận nhìn móng tay của Tất Linh Linh, sau đó đột nhiên hỏi: “Đứa trẻ này học khoa Hóa của Đại học Hoa Thanh à?” Tôi nhanh chóng đáp "Đúng vậy". Chủ nhiệm khoa nói: “Tôi nghi bị ngộ đ/ộc kim loại nặng”. "Có một vụ ngộ đ/ộc thallium tại Đại học Hoa Thanh vào những năm 1960. Các triệu chứng có phần giống với con bé. Tốt hơn hết là nên đi làm xét nghiệm." Ông ấy dừng lại rồi nói: "Bệ/nh viện của chúng tôi không có thiết bị xét nghiệm. Tôi sẽ liên hệ với viện để làm xét nghiệm cho bạn... Tôi biết một cơ sở xét nghiệm ở Hồng Kông có thể thực hiện xét nghiệm này." Năm 1994, không có nhiều cơ sở được trang bị để phát hiện ngộ đ/ộc thallium. Kiếp trước chúng tôi cũng đã tìm được viện nghiên c/ứu chuyên về phòng ngừa bệ/nh và đi xét nghiệm. Chủ nhiệm khoa đề nghị nhập viện để theo dõi, nên Tất Thành lập tức đi lo thủ tục nhập viện cho Tất Linh Linh. Tất Linh Linh rất ngạc nhiên, cô không ngờ mình lại bị bác sĩ cho nhập viện chỉ vì đ/au bụng và rụng tóc đơn giản. Cô ấy thì thầm với tôi: “Chúng ta chưa từng đến bệ/nh viện này bao giờ, lại cũng xa nhà. Chúng ta đã từng đến bệ/nh viện Hòa Bình. Lần này sao chúng ta không đến bệ/nh viện Hòa Bình? Về nhà sẽ thuận tiện hơn. " Tôi nói: “Con đã ở đây rồi, đừng chạy lung tung nữa. Cứ ở đây quan sát đã”. Tất Linh Linh nói: “Mẹ của Bồ Tân Nhan là bác sĩ của bệ/nh viện Hòa Bình. Bạn ấy nói có thể đến bệ/nh viện Hòa Bình, bác ấy sẽ chăm sóc cho con.” Trong lòng tôi không khỏi cười nhạo, Bồ Mẫu là chuyên gia trưởng khoa da liễu của bệ/nh viện Hòa Bình, đồng thời là một trong những bác sĩ trực tiếp chữa trị cho Tất Linh trong buổi khám tổng quát tại bệ/nh viện Hòa Bình. Kiếp trước, con bé đã được chẩn đoán chuyên khoa tại bệ/nh viện Hòa Bình và hội chẩn với nhiều khoa khác nhau, nhưng đều bị chẩn đoán sai, phải đến khi Hà Nghĩa Dũng tìm ki/ếm sự giúp đỡ của các chuyên gia trên thế giới và tiến hành tư vấn trực tuyến, mới x/á/c định được đó là thallium ngộ đ/ộc. Khi chúng tôi lần đầu đến Bệ/nh viện Hòa Bình, bác sĩ th/ần ki/nh tiếp chúng tôi đã nói với chúng tôi rằng ông ấy nghi ngờ bị ngộ đ/ộc thallium. Bởi vị bác sĩ trẻ này tình cờ lại là họ hàng của bệ/nh nhân nhiễm đ/ộc thallium tại Đại học Hoa Thanh vào những năm 1960. Vị bác sĩ trẻ chỉ vừa mới nói, giám đốc khoa th/ần ki/nh đã lập tức bác bỏ suy đoán của anh. Bệ/nh viện Hòa Bình đã loại trừ trường hợp ngộ đ/ộc thallium mà không tiến hành xét nghiệm, dẫn đến việc điều trị bị chậm trễ. Không biết liệu Bồ Mẫu có liên quan đến việc này hay không. Nghĩ đến đây, tôi lập tức từ chối: “Không đổi nữa, bệ/nh viện Lam Thiên cũng có dì Đường của con ở đây mà.” 5. Tất Linh Linh sau đó ở lại bệ/nh viện Lam Thiên. Ngày hôm sau tôi đến Đại học Hoa Thanh xin nghỉ phép cho Linh Linh. Khi giáo viên tư vấn nghe tin Linh Linh nhập viện, cô ấy đã rất ngạc nhiên: “Linh Linh con bé trong buổi biểu diễn năm mới không phải còn rất khỏe mạnh sao?” Thế là tôi ngượng ngùng nói: “Con bé về đến nhà bị nôn mửa và tiêu chảy. Khi đến bệ/nh viện khám thì bác sĩ nói bé bị ngộ đ/ộc thực phẩm và phải nhập viện. Nó còn nói là bệ/nh Guilain gì đó, nên con bé phải nhập viện một tháng để theo dõi, chúng tôi cũng vậy, đều không biết gì nên nghe lời bác sĩ ”. Chẩn đoán của bác sĩ trên bệ/nh án sặc sỡ đến mức khó nhìn. Tôi cố tình không đề cập đến ngộ đ/ộc kim loại nặng hay ngộ đ/ộc thallium mà chỉ nói đơn giản là "ngộ đ/ộc thực phẩm", giáo viên tư vấn không hề nghi ngờ gì, nhìn lướt qua bệ/nh án tôi đang cầm và đồng ý để tôi rời đi. Tôi cẩn thận cất đi phần tóc rụng của Tất Linh Linh, cất theo số lượng tóc rụng mỗi ngày, sau đó tôi tập hợp mỹ phẩm, th/uốc nhỏ mắt, kính áp tròng, dung dịch chăm sóc và những vật dụng khác mà con bé đưa cho tôi, cùng với đồ vệ sinh cá nhân tôi đã lấy từ ký túc xá, đóng gói lại và gửi đến viện xét nghiệm phòng chống bệ/nh chuyên nghiệp. Cũng chính vào ngày này, gia đình bạn thân của tôi đến bệ/nh viện thăm Tất Linh Linh. Hà Nghĩa Dũng hiện đang theo học tại Đại học Trung Minh, đối diện với Đại học Hoa Thanh, thằng bé xách giỏ trái cây đi theo mẹ, sau khi vào phòng bệ/nh, ánh mắt thằng bé vẫn không rời khỏi Tất Linh Linh đang nằm trên giường. Bạn thân tôi lo lắng hỏi vài câu về tình trạng của Linh Linh, con bé tinh thần rất tốt, không nghĩ phải nằm viện lâu như vậy, cô ấy có chút phàn nàn, nói rằng hy vọng Hạ Nghĩa Dũng có thể giúp con bé mang một ít sách đến đọc cho con bé nghe. Tôi vội nói: “Sao có thể nhờ thằng bé Hà Nghĩa Dũng m/ua đồ dùm được? Nhưng những quyển sách tiếng Anh con bé cần tớ cũng không hiểu rõ, chỉ có thể đành nhờ Nghĩa Dũng đi với cô một chuyến.” Tôi quay sang Hà Nghĩa Dũng nói: "Bên cạnh bệ/nh viện có một hiệu sách. Bây giờ chúng ta đi m/ua nhé. M/ua xong chúng ta sẽ lên ngay." Hà Nghĩa Dũng vội vàng đồng ý, đứng dậy đi theo tôi ra khỏi phòng bệ/nh. Chúng tôi đang xem những hàng sách tiếng Anh trong hiệu sách, tôi nói với Hà Nghĩa Dũng: “Nghĩa Dũng, nguyên nhân bệ/nh tình của Linh Linh vẫn được tìm ra. Bác sĩ nghi ngờ ngộ đ/ộc kim loại nặng, nhưng không có cơ quan xét nghiệm để làm xét nghiệm nên chưa thể phát hiện đó là loại chất đ/ộc gì, bác sĩ còn nói nên sang Hong Kong để xét nghiệm”. Tôi thở dài và nói: “Nếu có chuyên gia nước ngoài giúp đỡ thì tốt rồi.”. Hà Nghĩa Dũng hai mắt sáng lên: "Dì ơi! Con vừa nghĩ ra một ý kiến ​​hay!" Tôi mỉm cười, biết thằng bé đã nghĩ tới, kiếp trước thằng bé đã từng nghĩ đến việc dùng mạng Internet mới phát triển để nhờ các chuyên gia toàn cầu giúp đỡ Linh Linh. Quả nhiên, Hà Nghĩa Dũng nói: "Dì ơi! Con có thể thử dùng máy chủ email của Đại học Trung Minh để nhờ các chuyên gia trên thế giới giúp đỡ cho Linh Linh. Nếu mọi người có thể tập hợp trí tuệ và cùng nhau chẩn đoán, chúng ta có thể giúp Linh Linh tìm ra cách giải đ/ộc càng sớm càng tốt." Đứa trẻ này ở kiếp trước đã chạy tới giúp đỡ Linh Linh, đồng thời cũng đứng ra lên tiếng thay Linh Linh trong cuộc tranh luận online do Bồ Tân Nhan tổ chức giữa các bạn cùng lớp. Tôi nhìn thằng bé với vẻ biết ơn và chân thành nói: “Cảm ơn con!” Hà Nghĩa Dũng đã biết cách gửi email: “Chúng ta có thể gửi email xin giúp đỡ từ các bạn cùng lớp ở nước A và B, cũng như một số bệ/nh viện nổi tiếng, trường đại học nổi tiếng và tạp chí y khoa. Con sẽ nhờ bạn cùng phòng dịch giúp con. Sau khi dịch sang tiếng Trung, con sẽ đưa cho mẹ con xem ”. Bạn thân nhất của tôi, chính là mẹ của Hà Nghĩa Dũng, là một nhà ngoại giao nổi tiếng và có qu/an h/ệ cá nhân rất tốt với đại sứ nước A ở Bắc Kinh. Ở kiếp trước, cậu ấy này cũng từng yêu cầu giúp đỡ từ khắp thế giới. Những năm sau đó, đơn xin ra nước ngoài của Bồ Tân Nhan đều bị nước A từ chối. Mãi cho đến khi cô ấy hết nhiệm kì vài năm sau, Bồ Tân Nhan mới đổi tên và ngày sinh, thành công ra nước ngoài. Tôi nhắc nhở: “Đừng để bạn cùng phòng của Linh Linh biết chuyện này.” Hà Nghĩa Dũng hơi gi/ật mình, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, nhưng vẫn gật đầu đồng ý. Khi chúng tôi mang sách trở lại phòng bệ/nh, phòng bệ/nh tràn ngập tiếng cười. Các bạn cùng lớp của Tất Linh Linh đến thăm con bé. Không chỉ có Trần Cương, Bí thư Đoàn có mặt ở đây. Cả ba người bạn cùng phòng của cô cũng đến.