Chương 2
2.
Hơi thở mang theo mùi rư/ợu gần trong gang tấc khiến ta có chút say.
Ta vòng tay qua eo hắn, từ từ dựa vào lòng ng/ực hắn, Mặc Dạ có vẻ không thể tin được, cánh tay đang ôm ta cũng hơi run lên.
"Vân Bạc..."
Giây tiếp theo, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, ôn nhu trong mắt hắn biến mất.
Hắn nắm ch/ặt cổ tay ta.
Ám khí trong tay ta cách cổ hắn chỉ có một tấc.
Cái đinh thấu xươ/ng này là vừa rồi ta thừa dịp hắn không chuẩn bị, từ trên thắt lưng hắn lấy đi.
Hắn dùng khí lực, ta rên rỉ một tiếng rồi buông lỏng tay, chiếc đinh thấu xươ/ng rơi xuống đất.
Hốc mắt Mặc Dạ nhuộm đỏ, thần sắc thống khổ phẫn h/ận: "Người muốn gi*t ta!"
Ta bình tĩnh nói: “Ngươi không diệt trừ ta, một ngày nào đó binh khí trong tay ta sẽ đ/âm thủng tim ngươi.”
Ta làm đến nước này chính là muốn Mặc Dạ gi*t ta.
Mặc Dạ đã giam cầm ta, nhưng trong mắt người ngoài, hắn đang bảo vệ ta bằng cách không cho phép ai đến gần ta, dù sao ta cũng không có người thân hay bạn bè mà chỉ có nhiều kẻ th/ù.
Nếu ta không ch*t, những kẻ vốn gh/ét ta sẽ chĩa mũi ki/ếm vào Mặc Dạ.
Nhưng hiển nhiên, điều Mặc Dạ đang nghĩ và điều ta đang nghĩ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Mặc Dạ nhìn chằm chằm vào ta với vẻ mặt bướng bỉnh đi/ên cuồ/ng: “Được rồi, nếu người muốn gi*t ta thì cứ việc, cho dù là d/ao, ta cũng có thể nuốt nó trộn lẫn với m/áu.”
Hắn nói rồi hôn mãnh liệt.
Nụ hôn này đầy đ/au đớn và gi/ận dữ, thực sự nó không tính là hôn, Mặc Dạ như muốn x/é nát xươ/ng của ta nhét vào bụng.
Ta cảm thấy không khí trong lồng ng/ực ngày càng loãng, trước mắt kéo đến từng trận chóng mặt.
“Hự.” Ta đẩy người vững như núi kia ra, nếu bị bóp ch*t, á/c danh của ta ở đời này cuối cùng sẽ thành trò cười.
Môi răng tách ra, Mặc Dạ thở hổ/n h/ển, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: “Ta rất thích món quà sinh nhật người tặng cho ta.”
Ta dựa vào cánh tay của Mặc Dạ mới không đến mức chân mềm nhũn quỳ xuống đất, nghe xong lòng ta rất kinh ngạc, hôm nay đúng là sinh nhật của hắn.
Rư/ợu càng lúc càng nồng, trong mắt Mặc Dạ đầy thủy sắc: “Ta biết một ngày nào đó loại người như ta sẽ bị ch/ặt thành từng mảnh, ch*t không tử tế, nhưng trên thế giới này chỉ có người là người duy nhất ta vướng bận, cũng muốn ta ch*t……”
Hắn khóc nhiều đến nỗi lòng ta khó chịu nên ta vịn vai hắn và chặn lời hắn nói.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Ta nhẹ nhàng từng chút từng chút hôn khô nước mắt trên mặt hắn.
Tay kia cởi thắt lưng của mình, nắm lấy tay hắn và đặt lên eo ta.
Mặc Dạ càng cứng đờ, nhiệt độ trên cơ thể hắn dần dần tăng lên.
Ta ngước lên nhìn hắn, hỏi một cách chế giễu, "Thế nào, sẽ không?"
Gấm vóc trên người bị Mặc Dạ x/é thành mấy mảnh.
Hắn cởi áo khoác trải lên chiếc chiếu rơm rồi ấn ta lên đó.
Nội công tâm pháp của ta đặc th/ù, dục niệm mỏng manh, còn chưa bao giờ chơi qua trò chơi giường chiếu này.
Nhưng thứ nên biết ta cũng biết, nhưng dù đã chuẩn bị sẵn trong lòng cũng vẫn khiến ta hai mắt phiếm lệ.
Ta cố chịu đựng cơn đ/au như bị x/ẻ đôi, run run nói: “Ngươi có thể... nhẹ chút…”
Mặc Dạ dường như không nghe thấy ta nói chuyện, không hề dừng lại, ta chưa kịp làm quen thì dây xích đã bắt đầu rung lên đều đặn.
Ta sờ đến vết s/ẹo trên lưng hắn, vết s/ẹo giống như sắt nung, nóng đến mức ta phải rút tay lại.
Mặc Dạ không ngừng di chuyển, ấn tay ta lại sau lưng, mỉm cười thở dốc: "Người đang trốn cái gì? Đây chính là người tự tay lưu lại."
Ta không muốn nhưng hết cách, nếu sớm biết mình không thể ngăn cản hắn rơi xuống vực sâu Bất Quy Lâu này, ta đã không đ/á/nh hắn để đuổi hắn đi.
Ta không đành lòng nhìn hắn nên nghiêng đầu lại, Mặc Dạ dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên khóe mắt ta.
Hắn chợt trở nên ôn nhu.
Không biết qua bao lâu, đèn dầu cạn kiệt, tia sáng cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn một ánh trăng bạc xuyên qua qua khung cửa sổ nhỏ.
…
Sau khi chuyện kết thúc, Mặc Dạ không rời đi, sau khi dọn dẹp cho ta thì ôm ta ngủ.
Ta xoay người đối mặt với người đang ngủ, đưa tay vuốt ve lông mày của hắn và thì thầm: "Chúc mừng sinh nhật."
Cơn buồn ngủ ập đến khiến ta không chịu nổi nhắm mắt lại.