Chương 5

Gần đến ngày thành hôn, tú nương đưa đến hai bộ hỷ phục. Ta bàng hoàng chạm vào xiêm y trên giá, tưởng tượng ra nhiều kết cục cho mình. Hoặc tị thế ẩn cư hoặc đầu lìa khỏi cổ, những kết cục này đều có một điểm chung, đó là ta chỉ có một mình. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ai đó ở bên cạnh cùng ta vượt qua những năm tháng buồn tẻ cho đến cuối đời. Một đôi cánh tay rắn chắc đột nhiên xuất hiện trên eo ta, khiến ta phải định thần lại. Mặc Dạ hơi nghiêng người về phía trước, tựa cằm vào vai ta, nhỏ giọng nói vào tai ta: “Người đang nghĩ gì vậy?” Ta lẩm bẩm: “Mặc Dạ, tại sao ngươi lại thích ta? Từ khi nào? Ta trước kia… không tốt với ngươi.” Khuôn mặt mệt mỏi của Mặc Dạ hiện lên chút ý cười, như đang nhớ lại. "Ta không nhớ rõ, chỉ nhớ ngày người dẫn ta ra khỏi cổ doanh, ta nhìn bóng lưng của người, âm thầm thề rằng sẽ đi theo người cả đời." Ta vân vê đầu ngón tay, nhận ra ý nghĩa khác: “Cho nên ngươi muốn nh/ốt ta cả đời à?” Mặc Dạ vẫn cười: "Nếu người muốn rời xa ta, ta sẽ đồng ý, người đã dạy dỗ ta, ngươi nên biết tính tình của ta là như thế nào, ta nói được thì sẽ làm được." Hắn hôn lên gáy ta: “Vân Bạc, ngoài người ra, trên đời này ta không quan tâm gì cả.” "Ta vốn là muốn khắc chế mình cả đời làm đồ đệ của người, đứng sau lưng ngươi, đi theo ngươi, che chở ngươi, không rời nửa bước, nhưng người không cần ta, liền đuổi ta đi." Mặc Dạ vuốt ve eo ta, giọng khàn khàn: "Người có biết vì sao ta lại trở về đoạt vị trí lâu chủ của người không? Bởi vì ta phát hiện, chỉ có mạnh hơn người mới có thể ở bên cạnh người." Ta thở dài: "Bất Quy Lâu không phải là lựa chọn tốt, người ở đây đều đang nghĩ gi*t và thay thế ngươi, ngươi không nên quay lại." Mặc Dạ thở ra một hơi chua xót: "Nhưng người ở đây, ta có thể đi đâu? Giang hồ rộng lớn này không có chỗ cho ta, chỉ có ở bên người, ta mới có thể cảm nhận được mình còn sống." "Người cũng nói Bất Quy Lâu sát khí bốn phía, làm sao có thể để người một mình đối mặt với chuyện này?" Hắn ôm ch/ặt ta vào lòng, cẩn thận nói: "Đừng nghĩ đến việc rời xa ta, cũng đừng nghĩ gi*t ta, được không? Người an tâm cùng ta sống qua ngày, ta sẽ đối xử tốt với người, bảo vệ người." Lời nói đã ở trên môi nhưng ta chỉ có thể nghiến răng nuốt xuống. Hắn nhìn hỷ phục đầy âu yếm, ta không nỡ phá vỡ khoảnh khắc đẹp đẽ này nên im lặng nép vào vòng tay hắn. Nửa đêm, ta điểm huyệt ngủ hắn để hắn ngủ sâu hơn, dùng trâm cài tóc mở xích sắt, khoác ngoại bào đứng dậy đi ra ngoài, hậu viện có người đang ẩn nấp chờ. Người nọ nhìn thấy ta liền quỳ một gối xuống, cúi đầu cung kính: “Lâu chủ”. Ta xua tay nói: "Thanh Nha, ta đã không còn là lâu chủ nữa, người đang ngủ trên giường ta mới là lâu chủ." Thanh Nha mím môi, gọi lại: "Q/uỷ y đại nhân." Ta hơi tiếc nuối: “Đã lâu rồi không có ai gọi ta như vậy”. Ta nhìn ánh trăng nhàn nhạt trên mái hiên, hỏi: “Dạo này Mặc Dạ có chuyện gì giấu ta à?” Thanh Nha suy tư một lúc rồi nói: "Đại nhân, ngài đang nói đến... hỷ yến?" Ta liếc nhìn Thanh Nha: "Ngoài chuyện này ra, ta ngửi thấy mùi hương của cỏ Huyền Thiên trên người hắn. Cỏ Huyền Thiên là thảo dược có tác dụng giải đ/ộc." Thanh Nha đột nhiên nói: "Lâu chủ gần đây đang điều tra chuyện hàn đ/ộc, có lẽ đang nghĩ cách giúp ngài giải đ/ộc?" Ta cau mày: “Nhưng Mặc Dạ không biết chuyện ta bị trúng đ/ộc.” Chắc hẳn hắn đã nhận ra điều gì về chuyện năm đó, ta phải giải quyết trước khi hắn phát hiện ra. Ta nói: "Thanh Nha, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ cuối cùng, nhiệm vụ này hoàn thành, ta sẽ giúp ngươi loại bỏ chất đ/ộc trong người, ngươi sẽ được tự do." Thanh Nha đáp: "Phụ thuộc vào lệnh của q/uỷ y." Ta lạnh lùng nói: “Giúp ta tìm tung tích của Độc Sư Sầu Vô Miên.” "Rõ." Thanh Nha cúi đầu và nói: "Thuộc hạ còn một chuyện không rõ." Ta nói nhỏ: "Chuyện g?" Thanh Nha ngập ngừng hỏi: "Với khả năng của đại nhân, dây xích sắt căn bản không thể khóa được ngài, tại sao ngài không dứt khoát rời đi?" Tay áo thêu hoa, ta có chút lơ đãng nhìn hoa văn trên đó: “Con đường này không dễ đi, ta lo hắn ở một mình, ta muốn bên cạnh hắn nhiều nhất có thể, ta sợ về sau không có cơ hội." Ta không nghe thấy tiếng đáp lại nên quay lại nhìn, phía sau không có ai, chỉ còn lại cỏ dại khẽ lay động. Trong ánh sáng le lói, một con chim ưng màu xám lặng lẽ đứng trên mái hiên nhìn thấy ta đang nhìn, con chim ưng sải cánh bay xuống trên vai ta. Con chim ưng này đeo một ống tin khắc hình hoa sen trên cổ. Ta mở thư ra đọc, chỉ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cố nhân từng rời sa mạc đã trở lại, hắn muốn đưa ta rời khỏi đây. Nhưng đã quá muộn rồi, không gì có thể quay lại được nữa. Chim ưng bay về phía bầu trời đêm, nửa đường lại bị ám khí b/ắn rời. Ta chưa kịp hủy lá thư, đã nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: "Người đang làm gì vậy?" Ta kinh hãi quay lại thấy Mặc Dạ đang đứng trong ánh sáng bạc với vẻ mặt lãnh tịch. Hắn tỉnh dậy khi nào? Hắn đã thấy những gì? Trong cơn hoảng lo/ạn ta theo bản năng muốn dùng nội lực để phá hủy bức thư. Nhưng Mặc Dạ mở miệng trước: “Nếu người dám tiêu hủy bức thư, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Ta lập tức đứng yên như bị đóng băng tại chỗ. Hắn lạnh lùng quát: "Người đâu! Tìm chủ nhân của con chim ưng này cho ta!" Không ai lên tiếng trả lời, nhưng ta biết rằng từ nơi ta không thể nhìn thấy, ám đường chức vụ tình báo đã dốc toàn lực mà tìm. Mặc Dạ bước tới đọc lá thư, cuối cùng lá thư đã biến thành một đống bột như ta mong muốn. "Tuổi trẻ hiểu nhau? Tình thâm ý thiết?" Mặc Dạ cười lạnh, "Hắn không sợ ch*t, dám khẩu xuất cuồ/ng ngôn nói sẽ mang người đi, chỉ cần hắn dám tới, ta nhất định sẽ lấy mạng hắn để chủ mừng hỷ yến của chúng ta." Ta ngượng ngạo nói: “Ta và hắn sớm đã không còn gì, nếu hắn ch*t, ta sẽ trả hắn một mạng.” Bàn tay của Mặc Dạ ở bên hông đột nhiên nắm ch/ặt lại, mu bàn tay nổi lên gân xanh, hắn dường như đặc biệt gh/ét những lời này. Mặc Dạ nheo mắt lại: "Người đang u/y hi*p ta bằng mạng sống của mình à?" Ta bất lực thở dài, ta không muốn mắc n/ợ Phong Hoán bất cứ điều gì, nếu hắn vì ta mà xảy ra chuyện gì, ta lại phải dính líu đến hắn: “Cứ xem như vậy đi, dù sao bây giờ ta cũng chẳng có gì để trao đổi với ngươi cả.” Mặc Dạ khóa ch/ặt mắt vào ta, trong giây lát một lời gi/ận dữ thoát ra khỏi cổ họng: "Tại sao không? Người làm ta vui trên giường, có lẽ ta có thể tha cho hắn một mạng." Nói xong hắn liền tóm lấy tay ta về phòng, kéo ta lên giường. Bản năng cầu lợi, tránh hại khiến ta muốn trốn thoát, nhưng đôi tay của Mặc Dạ như một chiếc kẹp sắt, kiềm chế cổ tay ta không cho ta giãy dụa. Hắn lấy dây xích treo tay ta lên rồi cúi người xuống. Hắn không hề dịu dàng chút nào, ta cảm thấy đ/au đến mức hoa mắt. Trong mắt Mặc Dạ hiện lên sự tức gi/ận: “Ta yêu người biết nhường nào, nhưng người lại dùng tính mạng đe dọa ta vì một nam nhân không liên quan! Người biết rõ chỉ cần người nói, ta sẽ nghe theo hết thảy, nhưng người nhất quyết phải chọn cách chọc tức ta." Đối với những chuyện này Mặc Dạ vẫn luôn dịu dàng, nhưng bị đối xử th/ô b/ạo như vậy đột nhiên khiến ta ủy khuất nói: “Ngươi nói là nghe lời ta… vậy ta muốn ngươi buông ta ra… ngươi chịu không?" Mặc Dạ đặt tay lên vai không cho ta cử động, giọng hắn khàn khàn, nghiến răng nghiến lợi: “Để người đi tìm nam nhân khác? Nằm mơ đi! Người chỉ có thể ở bên cạnh ta cả đời này." Ra không thể chịu đựng được nữa nên đ/á chân để thoát khỏi sự kiềm chế của hắn. Mặc Dạ ôm lấy eo ta, ấn ta trở lại một cách dễ dàng. Mặc Dạ như vậy khiến ta có chút hoảng hốt. "Ngươi… ngươi bình tĩnh một chút!" Đôi mắt của Mặc Dạ như sắp n/ổ tung, đáy mắt tràn ngập sự phẫn nộ: "Người bảo ta bình tĩnh thế nào? Lần này người định vứt bỏ ta như thế nào? Lại đ/á/nh g/ãy chân ta rồi nh/ốt ta lại? Hay là quất ta đến ch*t trong Hình đường?" Câu chất vấn của hắn khiến ta dừng lại hoàn toàn. Hắn lật người ta lại, cắn vào gáy ta như muốn trút gi/ận, tà/n nh/ẫn nói: “Đáng lẽ ta nên nh/ốt người vào thạch thất, để người ngày nào cũng phải đợi ta.” Ta thở hổ/n h/ển, siết ch/ặt chăn bông bên dưới, không khỏi r/un r/ẩy ch/ửi rủa: “Thứ… vô liêm sỉ!” Đến rạng sáng, ta khàn giọng, mạnh mẽ mở mắt: "Để ta... nghỉ ngơi chút đi..." Mặc Dạ thở hổ/n h/ển bên tai ta: "Nói rằng người sẽ không rời xa ta." Ta không đáp lại, trực tiếp ngủ thiếp đi.