Tuyệt Thế Dược Thần

Phong Nhất Sắc
Cập nhật:

Chương 3817 Trường Nhạc Thiên Đế thật là lợi hại.

 

Sắc mặt của Diêu Thư Thiên Đế biến hóa khôn lường, hắn ta ác độc nhìn về phía Diệp Viễn, sát ý vô cùng lớn. Diệp Viễn đang phá hủy đạo tâm của hắn ta! Tuy rằng hắn ta hiểu được nhưng mà hắn ta lại không ngăn cản được! Đạo tâm của hắn ta vẫn lộ ra khiếm khuyết. Mỗi cá nhân đều có sự thành kính riêng đối với đạo của mình. Thế nhưng một khi đã nảy sinh sự hoài nghi đối với nó thì đó chính là khi đạo tâm bắt đầu sụp đổ. Tất cả mọi người đều ngừng thở, kể cả các lão tổ. Diệp Viễn thật sự là quá can đảm, hắn ta lại dám phá hủy đạo tâm của người đứng thứ ba ở Vân Tâm Giới. Có điều mọi người đều hiểu được rằng Diệp Viễn cũng không thể bị chỉ trích nặng khi làm như vậy. Bởi vì mục đích mà Diêu Thư Thiên Đế ra tay chính là muốn đánh thẳng đạo tâm của Diệp Viễn! Hiện tại Diệp Viễn thắng thì đương nhiên hắn ta sẽ không nương tay. Tuy nói trên lý thuyết là như vậy, thế nhưng Vân Tâm Giới chính là đạo tràng của Dược Tổ mà! Diệp Viễn khoanh tay đứng nhìn, vẻ mặt của hắn không thay đổi chút nào khi đối mặt với ý muốn giết người lạnh lẽo đến thấu xương của Diêu Thư Thiên Đế. Hắn căn bản chẳng hề quan tâm nếu Diêu Thư Thiên Đế sẽ ra tay bởi vì chắc chắc Dược Tổ và Thánh Tổ Đại Tế Tư đều đang chú ý tới nơi này. Chắc chắn Thánh Tổ Đại Tế Tư còn đang vui vẻ trốn ở nơi nào đó thì làm sao có thể để cho hắn ta thực hiện được? Nếu như ép Thánh Tổ Đại Tế Tư phải ra tay thì cả Vân Tâm Giới này bị phá hủy cũng không phải chuyện đùa. Ngay lúc không khí đang căng thẳng thì có một người nam tử mặc áo bào trắng chậm rãi bước ra đi tới bên cạnh Diêu Thư Thiên Đế. Khuôn mặt của Diêu Thư Thiên Đế thay đổi nói: “Đại sư huynh!” Người tới chính là đại đệ tử của Dược Tổ, Trường Nhạc Thiên Đế. Nhìn qua Trường Nhạc Thiên Đế không phải là người hay gây chuyện như Diêu Thư Thiên Đế, hắn ta khẽ cười nói: “Sư tôn muốn gặp ngươi nên ngươi cứ lui trước đi, ở đây còn có ta.” Sắc mặt của Diêu Thư Thiên Đế biến hóa khôn lường, hắn ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, sư huynh đang cho hắn ta một bậc thang đi xuống. Hắn ta đường đường là Diêu Thư Thiên Đế, cho dù năm đó hắn ta bị thua khi chống lại Thánh Tổ Đại Tế Tư nhưng mà chưa từng rơi vào hoàn cảnh chật vật như bây giờ. Không ngờ đến hôm nay hắn ta lại bị một tiểu bối làm nhục như thế. Trong lòng của Diêu Thư Thiên Đế căm hận không thôi, thế nhưng hắn ta cũng không biết phải làm như thế nào nên chỉ đành nói: “Vâng, sư đệ xin cáo lui.” Dứt lời, hắn ta quay người rời đi. Trường Nhạc Thiên Đế nhìn về phía Diệp Viễn, cười nói đầy vẻ dễ gần: “Trường Nhạc vẫn còn chưa rõ vì sao Thánh Tổ đại nhân lại lập tiểu hữu Diệp làm Á Thánh. Hôm nay vừa nhìn rõ thì mới biết Thánh Tổ đại nhân rất biết nhìn người! Á Thánh đã chiến thắng sư đệ cho nên từ nay trở đi có thể sẽ vang danh khắp Thiên Giới.” Sau khi nghe xong, Diệp Viễn nhíu mày. Người này trông có vẻ hiền hòa, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười nhạt trông rất giống Phật Di Lặc khiến cho người ta cảm thấy thoải mái. Không biết vì sao Diệp Viễn lại cảm thấy Trường Nhạc Thiên Đế này rất thâm trầm, còn khó đối phó hơn nhiều so với Diêu Thư Thiên Đế. Những lời này nghe qua như lời khen tặng nhưng thật ra là ngầm giấu dao, chẳng những cho Vân Tâm Giới một bậc thang đi xuống mà còn tiện tay làm Diệp Viễn bị tổn thương nhẹ. Rõ ràng đại hội Đan Đạo Vạn Vực lần này là do Vân Tâm Giới khởi xướng trước, vừa nãy cũng là do Diêu Thư Thiên Đế không ngừng khiêu khích trước, hiện tại lại thành ra hắn trở thành người lấy Diêu Thư Thiên Đế ra làm bàn đạp để mua chuộc danh tiếng. Hơn nữa, Diệp Viễn chiến thắng Diêu Thư Thiên Đế chứ không phải là Vân Tâm Giới. Đây cũng chỉ có thể xem là một màn luận bàn giữa các cường giả mà thôi, cũng không đại diện cho hai thế lực lớn nào trong lúc luận bàn cả. Trong lòng các lão tổ không khỏi thán phục, Trường Nhạc Thiên Đế thật là lợi hại. Diệp Viễn nhìn hắn ta một cái rồi thản nhiên nói: “Ta cũng chỉ thắng một tiểu bối mà thôi nên cũng chẳng đáng để khoe khoang. Không biết Trường Nhạc Thiên Đế có hứng thú luận bàn cùng với Diệp mỗ hay không?” Trường Nhạc Thiên Đế thâm trầm như vậy khiến cho hắn có một cảm giác sâu không lường được. Mà loại cảm giác này khiến cho hắn có chút hưng phấn. Trường Nhạc Thiên Đế không hề bất bất ngờ mà chỉ cười ha ha, hắn ta xua tay nói: “Ngay cả sư đệ cũng bại dưới tay Á Thánh, thực lực của bổn đế cũng không được tốt lắm cho nên không dám khiêu chiến với Á Thánh. Được rồi, việc chính vẫn là quan trọng hơn, đại hội Đan Đạo Vạn Vực tiếp tục.”