Tuyệt Thế Dược Thần
Chương 3826 Gần như là thần minh.
Vừa rơi xuống, hư không chấn động, toàn bộ thế giới trong bàn cờ đong đưa mãnh liệt.
Phía trên bàn cờ bạch quang đột nhiên tỏa sáng, tia sáng lóe mắt xông thẳng xé mở thiên không, bao phủ quân cờ đen. Thế giới bàn cờ này, không còn đường sống cho cờ đen nữa. Cả người Diệp Viễn chấn động, trong ánh mắt tỏa ra màu xám xịt. Hiển nhiên, hắn đã không còn đường để đi nữa. Trong mắt hắn lộ ra vẻ suy tư, như không rõ cục diện trước mắt. “Không nên làm như vậy đâu!” Diệp Viễn nhíu mày nói. “Tiểu đạo hữu, ngươi thua.” Dược tổ lạnh nhạt nói. Diệp Viễn lắc đầu nói: “Ta không thua, nhất định còn con đường sống!” Dược tổ không chút để ý nói: “Bước đầu tiên ngươi đi, bổn tổ đã nhìn ra một trăm bước! Mỗi một bước đi của ngươi, đều nằm trong tính toán của bổn tổ. Thế giới ngươi xây dựng vận chuyển theo ý của bổn tổ. Ngươi, còn không nhận thua sao?” Đây là một ván cờ, cũng là một trận chém giết chân chính. Bàn cờ thiên địa này ai là chúa tể, thì người đó thắng. Dược tổ lúc này cũng không phải là Dược tổ khi còn ở Mạc Vấn. Dược tổ kia chẳng qua chỉ là một sợi tàn hồn, hơn nữa bị Thánh Tổ Đại Tế Tư trấn áp, Diệp Viễn có thể bình tĩnh bày bố. Mà ở nơi này, đối thủ của hắn là Dược tổ chân chính, sự cường đại của hắn ta có thể phá hủy đi tất cả. Cho dù ngươi có thể đoạn vô kể, trước mặt thực lực tuyệt đối, căn bản không đáng nhắc tới. Trận đấu đan này, từ lúc bắt đầu đã bị Dược tổ khống chế chặt chẽ. Diệp Viễn muốn xây dựng thế giới gì, xây dựng thế nào, Dược tổ đều nhìn rõ ràng. Cho nên, hắn ta căn bản là không cần suy ngẫm. Nhân loại vừa suy ngẫm, thượng đế liền bật cười. Câu nói này, chính là nói tình huống như vậy. Nơi Dược tổ đứng quá cao, dùng thị giác như thần của hắn ta tới xem trận đấu đan này. Cho dù ngươi thiên biến vạn hóa, sao có thể tránh được đôi mắt thần đó? Diệp Viễn hao hết sức lực suy ngẫm, dưới cái nhìn của Dược tổ chẳng qua là một trò cười mà thôi. “Ai cũng không thể khống chế tất cả! Ta không thể, ngươi không thể, thậm chí… Thiên Đạo cũng không thể! Ta sẽ thua, nhưng… Ta tuyệt sẽ không thua như vậy!” Giọng Diệp Viễn khàn đặc nói. Ván cờ gần trăm năm, Diệp Viễn vẫn luôn muốn thoát khỏi sự khống chế của Dược tổ. Mỗi một bước đi của hắn, hạ cờ xuống cực kỳ gian nan. So chiêu với cường giả như thần, nếu dựa theo tiết tấu của đối phương, căn bản không có phần thắng. Người khác đều nói hắn không biết tự lượng sức mình, lại không biết hắn có thể chống đỡ được đến hiện tại, đã kinh khủng đến nhường nào. Từ lúc Dược tổ hạ cờ đầu tiên, Diệp Viễn đã hiểu được, Dược tổ hiện tại tuyệt mạnh hơn không biết bao nhiêu lần so với Dược tổ năm đó! Hắn đã giao thủ với Thánh Tổ Đại Tế Tư, tuy rằng đó chỉ trận thử sức nho nhỏ, nhưng mà hắn có thể xác định, Thánh Tổ Đại Tế Tư kém xa so với Dược tổ! Hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy Thánh Tổ Đại Tế Tư đang cố ý lừa hắn, chỉ có thể nói rõ là Dược tổ trong mấy năm nay lại có tiến bộ vượt bậc. Có thể nói, hiện tại trình độ của Dược tổ đã tiếp cận Đạo Đan vô hạn, gần như là thần minh. Khó trách, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Dược tổ, đã mang đến cho hắn một loại ảo giác đối phương là một viên đan dược. Nhưng mà, như thế thì đã sao?