Tuyệt Thế Dược Thần
Chương 3830 Vân Tâm Giới nào có thể chống đỡ nổi?
Lúc này Diệp Viễn đã hoàn toàn khôi phục lại, trở nên càng thêm khó dò, rất nhiều vị lão tổ đều cảm thấy khó mà nhìn thấu được hắn. “Trận đấu này, tiểu hữu Diệp đúng là khiến người trong thiên hạ mở rộng tầm mắt.” Dược Tổ mở mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn nói. Diệp Viễn cười nói: “Cảm ơn Dược Tổ thành toàn, để Diệp mỗ bớt đi rất nhiều đường vòng. Sau khi ngài và tiền bối Thánh Tổ so tài, đã từng tặng ông ấy hai chữ ‘Mạc Vấn’, không biết hôm nay… cũng tặng hai chữ cho Diệp mỗ không?” Lão giả nhỏ lùn trợn tròn mắt, vẫn luôn quan sát Diệp Viễn, như thể muốn nhìn xuyên thấu hắn. “Ha ha, bao nhiêu năm rồi, lão phu vẫn là lần đầu tiên trông thấy ngươi mở to mắt như vậy, xem ra lão già nhà ngươi thật sự bị dọa tới rồi.” Thánh Tổ Đại Tế Tư cười lớn nói. Nhưng cảm xúc của Dược Tổ không hề dao động quá lớn, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn. Thật lâu sau, Dược Tổ đột ngột bật cười ha ha rồi nói: “Ván này khiến bản tổ tìm được người đồng đạo! Không bằng gọi ván này là ‘Hướng đạo’ đi, mọi người thấy thế nào?” Mọi người lần lượt gật đầu, đều cho là lẽ đương nhiên. Á Thánh thật sự quá đáng sợ! Sau khi trận đấu kết thúc, Diệp Viễn đã sánh vai với Dược Tổ cùng Thánh Tổ Đại Tế Tư đứng trên đỉnh cao của Đan Đạo, tìm kiếm sự huyền ảo của Đan Đạo. Trong trận đấu này, Diệp Viễn tìm đường sống trong chỗ chết, chỉ thua Dược Tổ nửa bước, trở thành truyền kỳ của Đan Đạo, chấn động thiên hạ! Những người đồng đạo, vô cùng xứng đáng! “Hướng đạo? Ha ha cũng rất thích hợp đấy nhưng… ngài thật sự hiểu cái gì là đạo sao?” Diệp Viễn nở nụ cười như có như không rồi lên tiếng. Dược Tổ ngừng cười, cau mày nói: “Lời này của ngươi có ý gì?” Diệp Viễn cười nói: “Ngươi hiểu mà.” Trên khuôn mặt vạn năm không đổi của Dược Tổ, hiện giờ cuối cùng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. “Ngươi… ngươi đã nắm bắt được sức mạnh của quy tắc rồi ư? Điều này là không thể nào!” Dược Tổ nói. “Ta cũng không rõ mình đã nắm bắt được sức mạnh của quy tắc hay chưa, nhưng ta chắc chắn đã nhìn thấy thứ mà ngươi không trông thấy. Người đồng đạo ư? Có lẽ… ngươi không xứng?” Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sôi trào. Trên đời này có bao nhiêu người muốn đứng cùng hàng với Dược Tổ mà còn không được? Nhưng Diệp Viễn lại nói, Dược Tổ không xứng đứng ngang hàng với hắn. Câu nói này quá khiếp người. Là Diệp Viễn ngông cuồng kiêu ngạo, hay là hắn thật sự có thể nhìn thấy những thứ khác biệt? Không chỉ là Dược Tổ, Thánh Tổ Đại Tế Tư và các vị lão tổ khác, trên khuôn mặt mỗi người đều lộ ra vẻ nặng nề. Đạo ở đâu lòng hướng về đó. Những người có mặt ở đây, chỉ cần đã đạt tới cảnh giới của lão tổ, ai mà chẳng khao khát lĩnh hội được Đan Đạo chân chính chứ? Đáng tiếc là bước này thật sự quá khó, ngay cả một thiên tài xuất sắc như Dược Tổ đã tốn hàng triệu năm thời gian cũng chưa đạt đến bước này. Nhưng người thanh niên trẻ tuổi trước mặt này lại nói rằng hắn đã nhìn thấy bước này, làm sao có thể không ngạc nhiên đây? Dược Tổ híp mắt lại rồi trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi muốn quấy nhiễu đạo tâm của ta ư?” Diệp Viễn khẽ cười nói: “Tin hay không tùy ngươi, chỉ có điều ta không dám nhận hai chữ ‘đồng đạo’ này. Tiền bối Thánh Tổ, chúng ta đi thôi.” Mấy người họ đang định rời khỏi, thân mình Dược Tổ chợt lóe lên, đã chắn trước mặt bọn họ. “Nếu không nói rõ chuyện này, ai cũng đừng nghĩ rời khỏi đây.” Dược Tổ trầm giọng nói. Sức hấp dẫn của đạo quá mạnh mẽ, ngay cả sự tồn tại như Dược Tổ cũng không tránh khỏi bị mê hoặc. Diệp Viễn không nói còn đỡ, hắn vừa nói ra lập tức khơi dậy sự thèm khát trong lòng tất cả mọi người, nhất là sự tồn tại như Dược Tổ này, sao có thể dễ dàng buông tha hắn. Thánh Tổ Đại Tế Tư khẽ mỉm cười chế giễu, sau đó nói: “Lão già, tuy ta không so được với ngươi về Đan Đạo, nhưng về Võ đạo thì bản đế không hề sợ ngươi! Nếu như ngươi muốn Vân Tâm Giới này chia năm xẻ bảy thì cứ ra tay.” Trong Võ đạo, Thánh Tổ Đại Tế Tư và Dược Tổ đều là những cường giả Thiên nhân tứ suy, thực lực hoàn toàn thông thiên. Một khi cường giả cấp bậc này ra tay, Vân Tâm Giới nào có thể chống đỡ nổi? Vẻ mặt Dược Tổ tối sầm, nói: “Vân Tâm Giới không còn nữa thì thôi, lẽ nào bổn tổ không thể tạo nên một cái khác à? Hôm nay, tiểu tử này nhất định phải ở lại.” Ngay sau đó, giương cung bạt kiếm. Thánh Tổ Đại Tế Tư khẽ nhíu mày lại, trông tên Dược Tổ này có vẻ thật sự muốn liều mạng.