Chương 20 + 21 + 22
20.
Tôi cất trâm cài tóc bằng gỗ đàn hương và những hạt Phật ngọc trắng vào trong hộp trang điểm rồi khóa lại.
Tôi đã nói…
Tôi không tin vào Phật giáo.
21.
Sau ngày hôm đó, tôi đã bị cảm lạnh.
Suốt khoảng thời gian này, Tiểu Tích Vũ đã đến phủ quận vương nhiều lần, nhưng tôi đều tránh mặt.
May mắn thay, vào ngày tôi khỏi b/ệnh, phụ thân đã hỏi tôi có muốn đến Giang Nam nghỉ ngơi không.
Tôi nguyện ý.
Vì vậy, trong hai năm tiếp đó, tôi chưa từng quay lại Huyền Thành.
Vào đầu thu năm nay, Hoàng đế nhà Minh đang ở những năm cuối đời đã triệu cha tôi, một quận vương khác họ, về Kim Lăng để thảo luận những vấn đề quan trọng.
Tôi đoán là chuyện liên quan đến việc thành lập vị tân hoàng đế tiếp theo.
Chàng trai từng cúi đầu thấp giọng trước Đức Phật cuối cùng đã đạt được ước muốn của mình rồi.
22.
Trên đường tới Kim Lăng, chúng tôi đi qua Tuyên Thành và dành thời gian dừng chân nghỉ.
Những bông hoa lê ở chùa Đại Triệu đã khô héo từ lâu, chỉ còn lại những cành cây trơ trọi.
Hương trong chùa vẫn còn nồng nàn nhưng bóng dáng g/ầy gò của chàng trai năm ấy đã không còn nữa.
Tôi kéo gấu áo che đi những hạt ngọc trắng trên cổ tay.