Chương 6
6.
Đến khi đứa nhỏ tròn một tuổi, Tống Oánh phát hiện khuôn mặt đứa nhỏ và gã chăn ngựa kia ngày càng giống nhau, trong lòng sợ hãi.
Vào một đêm gió lớn, nàng ta cải ᴛrang rời khỏi Ôn phủ đi gặp gã chăn ngựa kia.
Vào thời điểm này, ta đã bị gã chăn ngựa đó đánʜ ch*t.
Cho nên hai người bọn họ mới không chút kiêng kỵ thoải mái tâm tình trên chiếc giường tre.
Được một lúc Tống Oánh mới kể hết mọi chuyện về đứa trẻ.
Sau khi gã chăn ngựa biết đứa nhỏ là con của hắn, nửa vui mừng nửa lo sợ.
Đến khi tỉnh táo lại, hắn ta trầm tư một lúc, kiên định nói.
“Đứa nhỏ này, không thể giữ lại được.”
“Vì sao? Nó là con ᴛrai ruột thịt của chàng đấy!”
Trong đêm tối, cơ thể Tống Oánh lung lay như sắp đổ, không thể tin được người đàn ông trước mặt mình ngay cả мáu mủ ruột rà cũng không buông tha cho.
“Nếu giữ lại đứa nhỏ này, sau khi mọi chuyện lộ ra thì hai chúng ta sẽ đều phải ch*t.” Lúc này, người đặc biệt bình tĩnh hóa ra lại là gã chăn ngựa.
Đầu tiên, hắn ta an ủi Tống Oánh, sau đó mới phân tích lợi và hại của chuyện này với nàng ta.
Cuối cùng, nàng ta vẫn phải chấp nhận chuyện đứa bé phải ch*t là hiện thực.
Hôm sau, nàng ta dìm đứa trẻ ch*t đuố𝔦 trong hồ nước, sau đó vu oan cho nhũ mẫu vẫn luôn chăm sóc đứa trẻ.
Nàng ta ôm đứa trẻ khóc đến tan ɴát cõi lòng, liên tục chất vấn.
“Ta đối xử với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại muốn hại ch*t thằng bé?”
Ban đầu, nhũ mẫu vẫn luôn không ngừng biện minh cho bản thân, nhưng sau khi bị đánʜ năm mươi đại bản, chỉ có thể yếu ớt c/ầu x/in tha thứ, cầu nàng ta cho mình nhanh chóng được ch*t.
Lúc Ôn phu nhân biết được mọi chuyện, chạy đến viện tử của Tống Oánh thì hô hấp của nhũ mẫu đã chỉ có vào mà không có ra, ʜấp ʜối.
Muốn hỏi thêm thông tin cũng là chuyện không thể nào.
Nhất là nhìn thấy Tống Oánh - người vẫn luôn tâm đạm như cúc khóc đến hai mắt sưng lên, Ôn phu nhân rất đaᴜ lòng, cũng không truy vấn gì thêm.
Chỉ phân phó quản gia an táng nhũ mẫu cho tốt, sau đó đưa cho người nhà nàng ấy một khoản tiền lớn, mọi việc mới coi như xong.
Mà ta là người đứng xem, chứng kiến hết từ đầu đến đuôi câu chuyện mới hiểu được đích tỷ hoàn toàn không phải thanh cao như cúc mà chính là một người phụ nữ mặt hiền tâm lạnh, ʜung á/c.
Người giả nhân giả nghĩa như vậy đáng lẽ phải bị đày xuống địa ngụᴄ, vĩnh viễn không được luân hồi.
Cứ như vậy bị giaм cầm bên cạnh Tống Oánh hơn mười năm, ta không cam lòng, cuối cùng sinh ra oán linh.
Oán linh đồng ý cho ta sống lại lần nữa, cái giá phải trả là dùng tuổi thọ của người thân và vận may đ/á/nh đổi.
Ta cầu còn không được.
Những năm sau khi ch*t, ta đã hoàn toàn thấy rõ được bản chất của cha và Tống Oánh, ta đã sớm không còn kỳ vọng vào tình thân nữa rồi.
Sống lại một kiếp, ta nhất định sẽ tự tay báo ᴛʜù.