Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Ma Mị Hồng Trần
Cập nhật:

Chương 1282 Lâm Phong cũng biết Linh giới?

Lâm Phong biến lá bùa tím thành tro tàn, hờ hững hỏi: "Ai đưa lá bùa này cho ông?” "Cậu..." Trong lòng Lư Quảng Tài như dời sông lấp biển, vô cùng kinh hãi. Lá bùa tím ông ta vẫn lấy làm kiêu ngạo mà bị Lâm Phong tuỳ tiện phá hủy như vậy? "Vù ~" Lâm Phong như dịch chuyển tức thời lao tới trước mặt Lư Quảng Tài, đưa tay ra, bẻ gãy cánh tay phải của Lư Quảng Tài. "A!!!" Cơn đau dữ dội khiến Lư Quảng Tài không nhịn được hét thảm. Nhưng Lâm Phong như không nhìn thấy, lại hung hăng bóp mạnh. "Rắc!" Cánh tay trái của Lư Quảng Tài trực tiếp bị giật xuống. Trong lúc nhất thời, máu tươi tung tóe tại chỗ, khiến tất cả mọi người xung quanh đều không khỏi rùng mình. Quá mạnh! Lư Quảng Tài, người ép bọn họ không ngẩng đầu lên được lại không chịu nổi một đòn trước mặt Khẩu Kỹ Vương Lâm Phong? Đây thực sự là một cuộc thảm sát nghiêng về một bên! "Lâm Phong, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi, cầu xin cậu tha mạng cho tôi..." Lư Quảng Tài mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy cầu xin tha thứ. "Két!" Lâm Phong bóp cổ Lư Quảng Tài, trực tiếp nhấc ông ta lên, lạnh lùng nói: "Tôi hỏi, ông nghe không hiểu sao? Là ai đưa bùa tím cho ông?" "Ô ô ~" Lư Quảng Tài há miệng muốn nói gì đó nhưng vì lực tay Lâm Phong quá lớn, bóp ông ta không thở được, cộng thêm cảm giác đau đớn dữ dội ập tới khiến ông ta không nói được lời nào. "Còn không nói?" Lâm Phong đá hai phát. "Rắc!" Tiếng kêu rên của Lư Quảng Tài vang lên liên hồi, hai đùi bị đạp gãy. Ông ta cố sức há miệng muốn nói chuyện nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời. Lúc này, ông ta vừa hãi vừa sợ, trong lòng như có vạn con ngựa đang phi nước đại. Mẹ nó cậu bóp cổ tôi, tôi nói kiểu gì? Cậu phải buông ra đã chứ! "Miệng cũng cứng lắm, đáng tiếc không có tác dụng với tôi." Lâm Phong lạnh lùng cười một tiếng, chuẩn bị cưỡng ép sưu hồn! Trên thực tế, sau khi tiếp xúc nhiều với cường giả Linh giới, đã lâu rồi anh không dùng Sưu Hồn Thuật, bởi vì trong thức hải của cường giả Linh giới đều có cấm chế, một khi cưỡng ép sưu hồn thì sẽ khiến biển ý thức của đối phương phát nổ. Nhưng Lư Quảng Tài này chỉ là một võ giả, có lẽ bên trong thức hải của ông ta không có cấm chế. "Lâm... Lâm đại nhân, hay là ngài buông ông ta ra đã?" Lúc này, Hàn Phi ở bên cạnh run giọng nhắc nhở. Giờ phút này, dù là Hàn Phi cũng có chút sợ hãi, hắn cảm thấy Lâm Phong cực kỳ tàn ác, quả thực còn hung ác hơn cả Lữ Quảng Tài. "Ồ? Vậy à?" Lâm Phong ngẩn người. Vừa rồi anh tức giận nên không nghĩ tới vấn đề này. "Bùm!" Lâm Phong tiện tay ném một cái, thân thể đầy máu của Lư Quảng nặng nề ngã ầm ầm xuống đất. Tứ chi bị bẻ gãy, lại thêm cảm giác đau đớn khi va chạm làm cho Lư Quảng Tài kêu rên liên hồi, nhưng ông ta vẫn chịu đựng nhịn xuống, the thé nói: "Lâm... Lâm Phong! Bùa tím do một vị đại nhân ban cho tôi, tôi là thân tín của vị đại nhân kia, bây giờ cậu đối xử với tôi như vậy, cậu..." "Đại nhân?" Lâm Phong xách Lư Quảng Tài lên bằng một tay, hờ hững nói: "Đại nhân? Thế lực đến từ Linh giới kia à?" "Cậu..." Lư Quảng Tài hoảng hốt. Lâm Phong cũng biết Linh giới? Mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang vọng khắp toàn trường. "Nơi này không hổ là một trong những chiến trường thượng cổ, quả nhiên có cơ duyên!" Đám người nhìn về hướng phát ra giọng nói thì thấy một người trung niên chậm rãi đi tới. gười đàn ông trung niên mặc một chiếc áo choàng trắng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, trên mặt có một loại khí thế bá đạo, bễ nghễ thiên hạ, như thể trong mắt hắn, tất cả mọi người ở đây chỉ là sâu kiến... Mà khi nhìn thấy người đàn ông này, tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy căng thẳng.