Chương 11

梦凡
Cập nhật:
Lâm Mặc cúi xuống cầm điện thoại đưa cho tôi. Tôi h/oảng s/ợ lùi về sau một bước. Lâm Mặc nghi ngờ nhìn tôi: “Nhan Nhan, em bị làm sao vậy?" Tôi hét toáng lên: “Anh đã gi*t người! Anh đã gi*t Vương Cường! Hôm đó tôi đã nhận được một tờ giấy nhắc nhở, hôm nay tôi lại nhận được một tờ giấy nhắc nhở khác!” Tôi ném tờ giấy vừa nhặt được ra trước mặt Lâm Mặc. Sau đó đi lấy tờ giấy hôm trước ở trong túi ra. Trong túi trống rỗng, sao lại không thấy đâu nữa rồi? Rõ ràng hôm qua tôi đã bỏ nó vào túi áo. Thời khắc mấu chốt nó lại biến mất. Sau khi sững sờ trong một giây, tôi phản ứng lại rồi gi/ật lấy điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát. Lâm Mặc đặt tay lên vai tôi, ánh mắt đầy mệt mỏi. “Hạ Nhan, rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Vương Cường là ai? Chỉ bằng một tờ giấy mà nói là anh đã gi*t người! Chắc chắn là có người chơi khăm chúng ta.” Sau đó anh ấy chỉ vào những dòng chữ trên tờ giấy bảo tôi nhìn kỹ: “Em nhìn những chữ này đi, xiên xiên vẹo vẹo, đây rõ ràng là của một đứa trẻ nào đó đang trêu đùa.” “Thậm chí lúc gi*t gà anh còn phải nhắm mắt lại, nếu không phải là vì em, cả đời này anh cũng sẽ không gi*t gà.” Lâm Mặc chán nản ngồi trên ghế sofa, lấy tay che mặt: “Hạ Nhan, em báo đi, báo với cảnh sát anh đã gi*t người! Dù sao anh cũng không làm chuyện đó, cùng lắm đến đồn cảnh sát một chuyến làm phiền các đồng chí cảnh sát thôi.” Tôi sững sờ không biết phải làm gì. Tôi cứ nghĩ rằng gọi Lâm Mặc tới thì tôi sẽ có thêm một người nữa để trao đổi, nhưng vì lý do gì mà tôi lại chĩa mũi nhọn vào anh ấy. Lâm Mặc đi tới, ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng nói: “Nhan Nhan, buổi chiều anh sẽ đưa em đi đến bệ/nh viện, anh nghĩ em mắc chứng trầm cảm, lúc nào cũng suy nghĩ lung tung. Nhưng em không thể nghĩ anh là người x/ấu được.” “Hôm nay anh phải đến công ty sớm một chút để làm cho hết việc. Như vậy buổi chiều mới có thể về sớm để đưa em đi đến bệ/nh viện khám được.” Tôi gật đầu, nước mắt đã sớm trào ra. Làm sao mà một người quan tâm đến tôi như vậy lại có thể gi*t tôi được.