Chương 9

梦凡
Cập nhật:
Ngày hôm sau, tôi thức dậy vào khoảng giữa trưa. Có lẽ Lâm Mặc đã đi làm từ sớm rồi. Tôi ra ngoài đổ rác thì tình cờ gặp dì Lý ở dưới lầu. Khi dì Lý nhìn thấy tôi, dì ấy vội vàng bước tới nắm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt lo lắng nói: “Nhan Nhan, sao sắc mặt con lại tệ như vậy, thân thể không khỏe sao?” Tôi cười gượng gạo: “Gần đây, con hay bị đ/au đầu, còn thường gặp ảo giác.” Dì Lý lo lắng nhìn tôi: “Con hãy nghỉ ngơi nhiều hơn đi, đừng nghĩ gì cả, bồi bổ cơ thể nhiều vào.” Tôi mỉm cười gật đầu. Trước khi tôi gặp Lâm Mặc, dì Lý là người quan tâm đến tôi nhất. Vóc người dì Lý không cao, dì ấy luôn nở nụ cười hòa nhã dịu dàng. Vừa thấy là biết dì Lý là một người chăm chỉ, giản dị. Tôi nhớ rằng lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, dì Lý đã chủ động chào tôi rất nhiệt tình. Sau này chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, từ đó tôi cũng biết được dì ấy còn có một cô con gái bằng tuổi tôi, nên khi nhìn thấy tôi dì ấy cảm thấy rất thân thiết. Tôi biết hoàn cảnh gia đình dì Lý rất khó khăn, một mình dì ấy chật vật ki/ếm sống giữa chốn đô thị này. Vì vậy tôi đã cho dì ấy tất cả thùng carton chuyển phát nhanh và vỏ chai nước sạch ở nhà. Qua vài lần như vậy, chúng tôi dần trở nên quen thuộc với nhau. Sau khi trò chuyện vài câu, tôi thấy dì Lý cầm một tờ giấy trong tay, tôi mỉm cười hỏi đó là gì. Dì Lý vội vàng đưa cho tôi. Tôi nhìn vào thì thấy đó là thông báo tìm người mất tích. Tôi ngừng thở, đồng tử r/un r/ẩy dữ dội. Trên thông báo tìm ki/ếm là một người đàn ông tên Vương Cường khoảng ba mươi tuổi đã mất tích hơn mười ngày... Đây không phải là người đàn ông đã ch*t thảm trong phòng tắm đêm hôm trước sao? Lúc trước tôi cũng đã thấy thông báo tìm người mất tích này trên bảng thông báo công cộng ở lối vào khu dân cư. Chẳng trách hôm trước khi tôi nhìn thấy x/á/c ch*t người đàn ông đó, tôi còn cảm thấy quen quen. Dì Lý không nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự đồng cảm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vương Cường này là nhân viên bảo vệ tạm thời do khu dân cư chúng ta thuê, đã hơn mười ngày rồi mà gia đình cậu ấy vẫn không liên lạc được với cậu ấy, chẳng lẽ là bị gi*t rồi?” Tôi loạng choạng lùi về sau vài bước, trán toát ra mồ hôi lạnh. Tôi nhanh chóng chào tạm biệt dì Lý rồi trở về nhà. Những gì tôi nhìn thấy ngày hôm đó không phải là một cơn á/c mộng, thật sự đã có người bị gi*t!