Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính
Chương 105
:
0
"Má nó, thật hay giả?"
"Nói về chuyện âm mưu một chút, lúc trước có người nói khi đó nhà họ Đường cố ý đổi con, tôi cảm thấy là thật đó! Các người nhìn đi, lúc Đường Nguyệt còn ở, nhà họ Đường một đường thuận buồn xuôi gió, không có tin tức không tốt nào, mà cô ấy mới vừa trở về nhà mình, một nhà bốn người nhà họ Đường đã xảy ra tai nạn xe cộ, sau đó bị tuôn ra rất nhiều chuyện xấu! Bây giờ Đường Nguyệt chỉ đi mua quà cho mẹ, đã trúng thưởng đặc biệt, có thể thấy vận may rất tốt, lúc đầu đoán chừng thứ nhà họ Đường muốn cũng là vận may của cô ấy đi!" 25.8 triệu lượt thích.
"Người ta đã đổi tên, cũng đừng nhắc đến cái tên xui xẻo kia nữa!" 8.2 triệu lượt thích.
"Nếu chuyện này xảy ra ở nhà bình thường, tôi tin tưởng là bất ngờ, nhưng ở nhà họ Đường, tôi tin tưởng đó chính là khí vận mà mấy ông thầy bói hay nói!" 6.3 triệu lượt thích.
Các loại suy đoán của dân mạng, đã đến gần với chân tướng, chẳng qua cách nói này quá mơ hồ, mặc dù có rất nhiều người nhấn thích, nhưng cũng không xem là thật.
Buổi trưa.
Mặt trời gay gắt treo trên bầu trời xanh.
Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ tỉnh lại gần như cùng một lúc, bởi vì điện thoại của Lạc Tinh Dữ reo lên, tiếng chuông điện thoại đánh thức hai người đang ngủ.
Mắt của Lạc Tinh Dữ vẫn còn sưng, chỉ mở ra được một khẽ hở, nhìn vừa buồn cười vừa làm cho người ta đau lòng.
"Mẹ ơi, là chị Đường... Chị Tâm Duyệt ạ." Giọng nói của cậu cũng khàn khàn khô khốc.
"Mẹ ơi, uống nước." Cậu bé đưa ly nước trong tay cho Lạc Văn Thư.
"Tùy tiện vẽ một chút là được sao?" Lạc Văn Thư nhận lấy ly nước, uống một ngụm, dò hỏi.
"Đúng vậy, Tiểu Dữ mới học lớp lá, có thể chờ thêm hai ba năm, lên tiểu học rồi lại quyết định." Ở đầu bên kia Dư Tâm Duyệt đề nghị.
Sau khi trao đổi một trận, Lạc Văn Thư cúp điện thoại.
Cô nhìn Lạc Tinh Dữ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, sau khi suy nghĩ một lát, mở miệng dò hỏi, "Nếu tạm thời không vội đăng ký lớp học vẽ, dù sao cũng đang nhàn rỗi, con có muốn tu hành với mẹ không?"
Lạc Tinh Dữ: "....?"
Vấn đề này vượt qua nhận thức bình thường, dù đầu nhỏ của cậu bé rất thông minh, nhất thời cũng không hiểu được ý trong lời nói của Lạc Văn Thư.
"Đại khái chính là coi bói, xem phong thủy, bắt quỷ trừ ma, có thể không bảo vệ được thế giới này, nhưng giúp người xung quanh một chút, cũng không phải là vấn đề gì lớn." Lạc Văn Thư giải thích.
Thật ra những lời này, đối với một đứa trẻ năm tuổi, cũng đã vượt qua mức bình thường.
Nhưng bản thân Lạc Tinh Dữ đã có nhận thức vượt qua đứa bé năm tuổi, đại khái có thể hiểu được một chút, cậu bé không chắc chắn hỏi, "Giống như lần trước mẹ cứu Bằng Bằng giúp đỡ anh Tiền chị Tâm Duyệt sao?"
------------------------------