Chương 3

樱桃小酒
Cập nhật:
Động tác của ta quả thật rất nhanh. Vì thế cho đến ch*t cô nương cũng không mở miệng nói chuyện nữa. Lúc nàng ngã xuống, đôi mắt to mờ mịt nhìn bầu trời đầy sao. Mặc dù cái tên rừng Bạch Cốt rất đ/áng s/ợ nhưng thật ra phong cảnh rất đẹp. Trái lại nàng cũng rất biết chọn chỗ khi ch*t ở đây. Ta moi tim nàng ra, động tác nhanh như bay bắt đầu l/ột một tấm da hoàn hảo từ chỗ vết thương của nàng. Nếu như l/ột da khác chắc chắn sẽ chậm hơn chút. Bởi vì vết thương quá lớn dễ làm người khác nghi ngờ. Nhưng trên người cô nương này chi chít toàn là vết s/ẹo nên l/ột thế nào cũng không sao. Sau khi khoác lớp da hoàn chỉnh lên người, ta đã có được toàn bộ ký ức của nàng. Đây là bản lĩnh đặc biệt của yêu da bọn ta. Ăn tim người chiếm linh h/ồn nàng. Đợi khi ta thay da của nàng vào thì ta sẽ trở thành nàng rồi. Từ nay về sau ta có thể sống bằng thân phận của nàng cho đến khi ta chán gh/ét tấm da này. Để giữ cho lớp da người được mới mẻ, cứ cách bảy ngày ta phải ăn một trái tim. Ta từ từ khoác y phục nàng, vừa đi vừa ngẫm lại ký ức của nàng. Cơ thể này tên là Khương Tuyết Lam, là thanh mai trúc mã thật thụ với Chu Viễn. Phụ thân của hai người đều là võ tướng, cùng tân đế nam chinh bắc chiến đấu tranh giành thiên hạ. Phụ thân của Khương Tuyết Lam đã ch*t vì c/ứu phụ thân Chu Viễn. Nhà của nàng cũng vì thể mà suy tàn. May mắn Chu Viễn đã cưới nàng, đối xử với nàng rất tốt. Trong hai năm sau khi thành hôn chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cả đời Khương Tuyết Lam. ... Cho đến khi Liễu Vân Yên xuất hiện. Huynh trưởng của Liễu Vân Yên ch*t vì c/ứu Chu Viễn. Trước khi ch*t đã giao phó muội muội duy nhất cho Chu Viễn chăm sóc. Hửm? Tên Chu Viễn này là sao chổi gì đầu th/ai à, sao cứ cần những người bên cạnh đi c/ứu hắn thế? Ta bước nhanh đi đến lối ra của rừng. Sau khi Liễu Vân Yên vào phủ, mắt Chu Viễn chưa từng rời khỏi người nàng ta. Ngoài miệng hắn nói xem Liễu Vân Yên như muội muội ruột thịt nhưng lại kén cá chọn canh với hôn sự mà Khương Tuyết Lam khó khăn lắm mới tìm được giúp nàng ta. Chê nhà này không giàu có, sợ gả Liễu Vân Yên đến đó sẽ chịu khổ. Chê nhà này quá giàu, lo lắng Liễu Vân Yên gả qua bị ứ/c hi*p. Vì để bảo vệ Liễu Vân Yên mà nhiều lần cãi nhau với Khương Tuyết Lam. Chỉ một câu không ngửi được mùi hoa đào của Liễu Vân Yên, hắn đã ch/ặt hết hoa đào khắp phủ đổi thành hoa hạnh. Nhưng có lẽ hắn không còn nhớ nữa. Lúc hắn và Khương Tuyết Lam mới quen chính là đứng dưới một cây hoa đào. Lần thứ nhất ước hẹn cũng là ở rừng đào xuân hoa rực rỡ. Ta sờ vào lớp da lồi lõm không bằng phẳng ở ng/ực rồi lại lắc đầu thở dài. Da của ả Liễu Vân Yên kia còn đẹp hơn tấm da trên người này nhiều. “Viễn ca ca, là Khương tỷ tỷ về kìa!” Liễu Vân Yên phát hiện ra ta trước, nàng ta ngạc nhiên hô lên một tiếng, vẻ mặt có hơi quở trách: “Khương tỷ tỷ à, tỷ doạ ch*t bọn muội rồi đó!” Lúc này nàng ta đang nằm bò trên lưng Chu Viễn. Nhìn thấy ta thì liền giãy giụa nhảy khỏi lưng hắn, khập khiễng đi đến trước mặt ta: “Rừng Bạch Cốt này rất nguy hiểm, tỷ làm vậy chẳng phải sẽ khiến Viễn ca ca lo lắng sao, ngay cả bữa tối huynh ấy cũng không ăn nổi nữa.” Chu Viễn nhìn thấy ta thì thả lỏng hàng lông mày đang nhíu ch/ặt, sau đó sắc mặt u ám. “Khương Tuyết Lam, nàng còn biết đường về à!”