Yêu em tận sâu

Cây bằng
Cập nhật:

Chương 47 : Âm mưu

Đối với loại xưng hô không biết xấu hổ của anh, Thanh Tâm không nói nên lời nào, nhưng cô rất tò mò lời anh nói. Cô trả lời: “Tại sao anh lại cảm thấy em sẽ lén lút sau lưng anh?” Một hồi lâu Đàm Tùng vẫn chưa trả lời lại, Thanh Tâm càng cảm thấy kỳ quái. Cô nhìn điện thoại, giờ này hẳn là giờ anh nghỉ ngơi mới đúng. Cô nghĩ nghĩ rồi gọi cho anh, nhưng điện thoại vang lên hai tiếng chuông đã tắt máy, một tin nhắn được gửi đến: “Anh đang có cuộc họp, một chút nữa gọi lại cho em.” Thanh Tâm nhìn tin nhắn phát ngốc, không trả lời lại anh, bỏ điện thoại vào trong giỏ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cảm thấy chính mình quá nhạy cảm nhưng trong tiềm thức cô luôn cảm thấy trong lời nói của Mạnh An có ý gì đó về Đàm Tùng. Cô miên man suy nghĩ. Anh trở lại thủ đô đã được ba ngày rồi, tuy rằng tin tức phát tán khắp nơi, nhưng anh vẫn chưa chính thức lộ mặt. Ngay lúc mọi người tò mò suy đoán tại sao Đàm Tùng lại đột ngột trở về thì một tin đồn truyền ra anh sẽ đính hôn, mà hôm nay chính là ngày anh chính thức bước chân vào tập đoàn. Giờ phút này bên trong phòng họp, hội đồng quản trị ngồi vây quanh, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Người ngồi chủ tọa chính là ba Đàm Tùng, Đàm Kính. Tuy rằng đã bảy mươi tuổi, nhưng nhìn qua vẫn rất tinh anh, sắc bén. “Hôm nay tôi triệu tập hội đồng quản trị, mục đích chính chắc mọi người cũng đã biết.” “Người ngồi kế bên tôi chính là con trai tôi Đàm Tùng, đang quản lý chi nhánh công ty ở thành phố, nhiệm chức đã mười năm, thành tích như thế nào chắc mọi người cũng đã rõ.” “Bây giờ tuổi tôi cũng đã lớn, không đủ sức lực để cống hiến cho công ty nữa, nay tôi quyết định để Đàm Tùng đảm nhận chức tổng giám đốc tập đoàn chúng ta.” “Tôi tin với năng lực hiện tại của Đàm Tùng đủ để đảm nhận chức vụ này. Đương nhiên không thể không hỏi ý kiến của hội đồng quản trị, mọi người có ý kiến gì cứ nói. Nếu không có, vậy thì kể từ hôm nay Đàm Tùng sẽ chính thức tiếp nhận chức vụ này.” Trong phòng hội nghị đều nhìn về phía Đàm Tùng. Đối với Đàm Tùng, bọn họ không hề xa lạ, nhưng cũng không tính là quen thuộc. Năm nay Đàm Kính bảy mươi tuổi, hai mươi tuổi đã đảm nhận chức vụ trong công ty, đồng thời cũng kết hôn với người trong giới, không bao lâu sau sinh được ba đứa con trai nhưng đều không sống qua mười tám tuổi, mà vợ ông ta sau khi sinh xong không bao lâu cũng tự sát mà chết. Năm bốn mươi tuổi ông cưới vợ khác và sinh ra Đàm Tùng. Mà lúc Đàm Tùng ba tuổi, người anh cùng cha khác mẹ cũng bị tai nạn mà chết đi. Hơn nữa lúc chín tuổi, mẹ của Đàm Tùng cũng qua đời, anh một mình đi tới thành phố ở lại tới bây giờ, duy chỉ có ngày giỗ mỗi năm là anh trở về, cho nên có thể nói Đàm Tùng không thân thuộc với bọn họ lắm. Mà hiện tại khi mọi người nhìn qua lại thấy Đàm Tùng chỉ cúi đầu xuống trên tay cầm điện thoại bấm bấm. Thịnh ở đằng sau trợn trắng mắt lên nhìn, những người khác có lẽ không biết Đàm Tùng đang làm gì, nhưng anh ngồi rất gần nên có thể thấy rõ hai chữ hiện lên Vợ yêu. Trước kia anh lại không cảm thấy Đàm Tùng thế mà lại là người si tình, cái gì mà buổi tối ngày hôm đó nói Anh cũng rất nhớ em, khiến cho anh nổi hết cả da gà, mà hơn nữa bây giờ còn đang trong hội nghị vẫn chưa hết sến súa. Nhưng cũng bởi vậy mà Thịnh lại càng lo lắng, chắc chắn Đàm Kính sẽ không chấp nhận Thanh Tâm, đến lúc đó không biết loạn thành cái gì? Không ai dám có ý kiến, mà Đàm Tùng nhìn tin nhắn hơi thất thần. Lúc anh nhận được tin của Tưởng gửi qua mấy chữ “Quản người phụ nữ của cậu cho tốt.” Anh cho người đi theo Thanh Tâm biết được cô đi gặp Mạnh An, chỉ là sau khi đi vào phòng họp rồi anh không biết là cô đã gặp qua Tưởng, nhìn qua hình bị cô chọc giận không ít. Nhất thời anh xúc động liền gửi tin nhắn qua cho cô, không nghĩ tới cô trả lời nhanh đến thế. Không biết cô đã biết cái gì rồi Tin tức đính hôn mới truyền ra ngoài không bao lâu, anh đã cho dìm xuống, ở bên này thủ đô có lẽ nhiều người đã biết nhưng ở thành phố hẳn là chưa biết mới đúng, chẳng lẽ là Mạnh An nói? Nghĩ đến khả năng cô biết, Đàm Tùng chột dạ, cho nên mới gửi lại tin nhắn cho cô. Nhưng cô chưa trả lời, là có ý gì? Đàm Tùng hơi khó xử, nghĩ có nên gửi thêm một tin nhắn cho cô không thì Đàm Kính đã lên tiếng: “Con trai, đối với chuyện này con có kiến gì không? Những người ngồi ở đây có thể nói đều là bậc cha chú, có điều gì cứ nói thẳng ra, tránh về sau có mâu thuẫn.” Bị nhắc đến tên, anh cất điện thoại vào trong túi quần, đầu ngẩng lên ngồi thẳng, tư thế ung dung. Tất cả mọi người nhìn anh không hề sợ hãi mà ngược lại rất tự tin. Điều này làm hội đồng quản trị cảm thấy bất an, có khi nào sau khi qua đời, ông ta sẽ trao chức vị chủ tịch cho cậu ta không? “Tôi chỉ nói đơn giản thôi, trong mắt tôi ở công ty chỉ có cấp trên cấp dưới, không có cái gì gọi là chú cháu cả.” Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, Đàm Kính càng khó coi hơn. Cái này chẳng khác nào không nể mặt ông. Sau đó Đàm Tùng cầm xấp tài liệu hội nghị trên bàn ném đi. Trong lúc mọi người nhìn về phía tập tài liệu bị ném, anh mở miệng nói: “Nếu đã tin tưởng giao cho tôi chức vị này đương nhiên tôi sẽ không làm mọi người phải thất vọng.” “Tôi đã xem qua thống kê lợi nhuận trong vòng mười năm nay, kết quả phải làm tôi giật mình. Một năm lời quá thấp, mà trong hai năm nay gần như là lỗ.” “Mấy năm nay công ty chuyển sang đầu tư bất động sản, nhưng vấn đề ở đây là không bán đi được. Nếu không phải lúc đi đấu thầu miếng đất đó giá quá cao thì có lẽ đến bây giờ cũng không tồn đọng như thế.” “Tôi thực sự muốn biết lúc thời điểm đấu giá ai là người đã quyết định cái giá đó?” Ngay phút chốc chủ đề đã chuyển sang truy cứu trách nhiệm, nhưng những lời anh nói đều có tài liệu chứng cứ ghi lại, nhất thời ai cũng không thể phản bác được. Kết quả rõ như ban ngày, mấy năm nay công ty đang trên đà trượt dốc. Nhưng đối với gia tộc Đàm Kính mà nói số tiền lỗ trên thực tế không đủ để vào trong mắt. Cũng bởi vậy mà chẳng ai coi trọng. Nhưng bây giờ đột nhiên Đàm Tùng nói ra mới thấy đây đúng là vấn đề nghiêm trọng. Đàm Tùng quét mắt nhìn mọi người một cái, anh cũng không hẳn là truy cứu trách nhiệm: “Đương nhiên tôi nói ra vấn đề này chỉ là nêu lên thôi. Nếu như mọi người đã tin tưởng tôi, giao cho tôi vị trí này, tôi tự nhiên sẽ làm cho tập đoàn ngày một tốt hơn.” “Những chuyện trước kia coi như tôi không biết gì, chúng ta bắt đầu lại một năm mới thành công hơn. Mọi người thấy thế nào?” Đàm Tùng đã nói như thế, mọi người chỉ có thể gật đầu. Anh không nói gì nữa, chỉ cười cười. Đàm Kính nhìn qua không có chuyện gì nữa liền tan họp. Sau khi cửa phòng họp đóng lại, chỉ còn lại hai người Đàm Tùng và Đàm Kính. Ông thở dài một hơi: “Con có biết vừa rồi mình nói cái gì không? Con làm như vậy là muốn để hội đồng quản trị cô lập hay sao?” Đàm Tùng châm chọc: “Ba kêu con trở về không phải là để quản lý công ty sao? Bây giờ con đang làm, ba lại không muốn?” Ông khó nhịn tức giận nhưng vẫn cố gắng áp chế xuống: “Cái ba muốn chính là đem quyền lợi chắc chắn vào trong tay con, chứ ba không thể trơ mắt nhìn nó rơi vào tay người ngoài.” “Nhưng vừa rồi con làm vậy chính là tuyên chiến với bọn họ. Nếu bọn họ không đồng lòng, chỉ dựa vào bốn mươi phần trăm cổ phần của chúng ta là có thể ngồi vững ở vị trí chủ tịch hay sao?” Đàm Kính nhìn Đàm Tùng mà tức giận, nhưng hơn hết là ông đau lòng. Đàm Tùng chính là hy vọng duy nhất của ông. Ông bất đắc dĩ nói: “Đàm Tùng, ba già rồi, sống không nổi mấy năm nữa. Ba chỉ hy vọng lúc ba chết, con có thể vững chắc ngồi thay ba. Con đừng làm ba phải thất vọng.” Cảm xúc Đàm Tùng trở nên phức tạp, nhưng rất nhanh nở nụ cười lạnh: “Nếu công ty này bị đào rỗng, ba cảm thấy nắm chắc trong tay có ý nghĩa nữa không?” Sắc mặt Đàm Kính tái nhợt, giống như là chọc vào điểm yếu. Đàm Tùng không muốn nhìn ông nữa, đi về phía cửa sổ, từ lầu năm mươi sáu nhìn xuống dưới, lạnh lùng nói: “Nhà chúng ta vất vả gây dựng mấy trăm năm nay, không thể để những lão già đó nắm đằng chuôi. Vỡ nát, điêu tàn ruột rỗng, đó chính là những gì ba muốn con ngồi vững chắc ở công ty hay sao?” … Thanh Tâm trở lại nhà, toàn bộ biệt thự rất yên tĩnh. Bởi vì dì giúp việc cho nên người làm trong nhà đều đổi hết. Thanh Tâm biết những người mới này đều là người của Đàm Tùng và cô cũng biết anh bí mật cho người bảo vệ cô. Thấy cô về, người hầu báo cáo ba cô vẫn như cũ không đến công ty, ở nhà dưỡng bệnh, giờ này đang ở trong phòng ngủ trưa. Tình Thủy không dám về nhà, mà bà cô cũng chẳng thèm quan tâm. Thanh Ly ở lì trong phòng của mình, mấy ngày nay không hề đi ra ngoài. Sáng hôm nay Mạnh An cho người đưa đồ đến đã đặt trong phòng cô. Thanh Tâm gật đầu. Cô trở về phòng, định mở cửa thì Thanh Ly ở phòng đối diện mở ra, cười lạnh: “Váy cưới vừa mới chuyển tới đã gấp chờ không nổi mà về nhà rồi! Không phải trước đó khăng khăng với tôi là hủy bỏ hôn ước rồi sao? Thế nào bị Đàm Tùng vứt bỏ lại vội quay sang Mạnh An. Thanh Tâm, cô nói xem mình có bao nhiêu trơ trẽn vậy?” Hai người cứ gặp mặt nhau là đầy mùi thuốc súng. Thanh Tâm mệt mỏi nói: “Tôi lười trả lời cô, bớt làm phiền tôi một chút. Còn nữa cho dù Mạnh An không cưới tôi thì cô cũng không đến lượt đâu.” Nói xong cô đóng cửa sầm lại, để lại ánh mắt oán hận của Thanh Ly. Cô tức tốc quay lại phòng, không chút do dự gọi điện thoại, trong điện thoại truyền đến một giọng nam: “Em yêu, sao hôm nay lại gọi cho anh?” Thanh Ly hít sâu một hơi, trên mặt đầy vẻ ghê tởm, nhưng cố gắng làm giọng mình như là đang làm nũng: “Em lúc nào mà chả nhớ anh, chỉ có anh là đang quan tâm đến các cô gái đẹp nào có nhớ đến em.” “Em yêu của anh đang ghen tỵ sao? Em yên tâm, cho dù anh có ôm trái phải ấp thì cũng không thể nào quên được em. Nếu không phải em không chịu đến, thì anh đâu có phải tịch mịch mà tìm vài người để an ủi.” Móng tay cô đâm sâu vào lòng bàn tay: “Vậy tôi tới chỗ anh là được chứ gì?” “Thật sao?” Người đàn ông nghi ngờ, anh cũng chỉ nói giỡn, không ngờ lại là thật. “Đương nhiên là thật, em lừa anh làm gì? Nhưng đồ lần trước còn không?” Người đàn ông nở nụ cười: “A…Thì ra em nhắc đến nó, có rất nhiều, đảm bảo sẽ làm em ngất ngây quên lối về luôn.” “Được, vậy anh chờ, em tới ngay.” Không muốn tiếp tục nói những lời ghê tởm với hắn ta nữa, Thanh Ly nhanh chóng cúp điện thoại. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương, rốt cục thì cô có chỗ nào không bằng Thanh Tâm. Đàm Tùng, Mạnh An, Lam Dung, cả đám bọn họ đều bâu vào cô ta. Nghĩ đến ngày đó Lam Dung dùng ánh mắt khinh bỉ, cô lại càng hận Thanh Tâm hơn. Nếu nói trước kia cô không muốn Mạnh An và Thanh Tâm kết hôn thì bây giờ cô rất chờ mong ngày đó sẽ đến. Trước mặt mọi người, cô dâu sẽ thoát y sạch sẽ, cô thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dáng đê tiện của cô ta.