Yêu Thần Thái Cổ Hắc Long
Chương 310: Ta tên là Giang Hàn
Còn những người khác của Huyền Nguyệt Thương Minh thì càng không cần phải nói, một người thô kệch như Man Phong, lúc chiến đấu huyết dịch cả người hoàn toàn sôi trào, chỉ quan tâm đến việc liều chết xung phong, liều mạng lao vào chỗ nguy hiểm, chém chết một tên phỉ đạo, mà trên người hắn ta cũng có thêm mấy vết thương sâu tới xương, máu tươi đầm đìa.
Nếu cứ chiến đấu tiếp như thế, Huyền Nguyệt Thương Minh thua cuộc cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Thấy một màn này, trong lòng Thải Y nóng như lửa đốt, nhưng với thực lực của cô ta căn bản không thể thay đổi được trận chiến như vậy.
"Tiểu thư...", Thải Y nhìn cô gái áo tím bị Dương Điên Phong và Thái Càn Khôn hung tàn đánh giết, khóe miệng đã tràn ra máu tươi, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng bi thương, nóng lòng khóc nức nở.
"Tiểu thư lúc trước vì che chở cho chúng ta rút lui, vốn cũng đã bị thương nặng, bây giờ lại..."
"Đều do Thải Y vô dụng, không thể bảo vệ tiểu thư… Việc đã đến nước này, cho dù Thải Y có chết cũng tuyệt đối không thể để cho tiểu thư rơi vào trong tay những kẻ gian khốn kiếp này!"
Thải Y càng xem càng gấp, cuối cùng cô ta xoay người nói với Mục Long: "Cảm ơn công tử đã cứu giúp, chỉ sợ cuộc đời này không thể báo đáp được, ta phải đi cứu tiểu thư nhà ta, nếu có thể thì nhờ công tử đưa thi thể của Thải Y đến Huyền Nguyệt Thương Minh, chắc chắn sẽ được báo đáp".
Nói xong Thải Y lau nước mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ đoạn tuyệt, xoay người rời đi.
"Thi thể sao? Ta cũng không thích thi thể!"
Mục Long lẩm bẩm, lại nhìn cô gái áo tím kia: "Không trách ta thấy kiếm pháp của cô ta rất sắc sảo nhưng có vẻ chưa đủ công lực, hóa ra là đã sớm bị thương nặng, chỉ sợ nếu cô ta ở thời điểm sung sức, hai người Dương, Thái kia căn bản không phải là đối thủ của cô ta!"
Nghĩ đến đây, Mục Long hít một hơi thật sâu, lồng ngực phồng lên, sau đó thúc giục huyết mạch Ma Viên, trong miệng bộc phát ra một tiếng gầm thét hung hăng, giống như chiến thần hạ phàm, long trời lở đất!
"Dừng tay lại… cho ta!"
Một tiếng gầm thét này với khí huyết bừng bừng, vô cùng bá đạo, khiến tất cả mọi người trong chiến trường đều phải chấn động, sau đó lập tức lui sang một bên.
"Người nào dám can đảm gây sự?", tiếng gầm này có lực uy hiếp quá lớn, ngay cả hai người Dương Điên Phong và Thái Càn Khôn cũng không thể không tạm thời dừng tay.
Chỉ là bọn họ nhìn quanh toàn bộ bầu trời mà không nhìn thấy một bóng người nào cả.
"Không cần tìm, là ta bảo các ngươi dừng tay", Mục Long lại quát lên lần nữa.
Mà Thái Càn Khôn và Dương Điên Phong nhìn khắp hư không cũng không thấy một bóng người nào, trong lòng còn đang nghi ngờ thì lại nghe được giọng nói này, liền nhìn xuống theo tiếng hét, lúc nhìn thấy Mục Long, sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi.
"Bích Cung cảnh? Ông đây không nhìn nhầm chứ?"
Dương Điên Phong cẩn thận dò xét, phát hiện Mục Long đúng là Bích Cung cảnh, lập tức giận dữ thở hổn hển.
"Con mẹ nó, đúng là Bích Cung cảnh, ông đây sắp bắt được tiểu nương tử này rồi mà lại phải dừng lại vì nghe lời một tên nhóc Bích Cung cảnh?"
Đám phỉ đạo còn lại cũng trố mắt nhìn nhau: "Không phải các ngươi dừng tay trước sao? Nhìn các ngươi dừng tay, ta cũng dừng tay thôi".
Trong cuộc chiến hỗn loạn này, đột nhiên nghe thấy hai chữ "dừng tay", bình thường phản ứng đầu tiên của mọi người đều là dừng tay, đâu để ý là ai nói đâu.
Bây giờ mới làm rõ được nguyên nhân, đám đạo tặc này lập tức có dáng vẻ như ăn phải cứt, muốn bực bội bao nhiêu liền bực bội bấy nhiêu.
Con mẹ nó, bị một tên nhóc Bích Cung cảnh đùa bỡn!
Cô gái áo tím cũng không mở miệng, chỉ yên lặng đứng trên không trung, sắc mặt có chút tái nhợt, một tiếng dừng tay này Mục Long đã khiến cô ta có thời gian lấy hơi, vừa âm thầm chữa thương vừa đề phòng hai người Dương, Thái đánh lén.
Man Phong vốn cũng đang ngây ngẩn cả người, không hiểu gì mà ngưng chiến, nhìn tới nhìn lui mới phát hiện giọng nói kia lại là của Mục Long.
"Tên nhóc này, ta đã bảo hắn chạy rồi mà hắn không nghe, còn ở chỗ này làm loạn, giờ la lên để bị cường đạo để mắt tới, muốn chạy trốn cũng không trốn thoát được, hai chữ dừng tay là có thể kêu bậy bạ sao? Sao giọng nói lại lớn như thế chứ?"
Nhưng Mục Long lại cũng không để ý tới Man Phong, chỉ đứng dưới mặt đất nhìn hai người Dương Điên Phong và Thái Càn Khôn, cười nói: "Các ngươi xem sắc trời này cũng không còn sớm, ta còn vội đi đường, hay là các ngươi nể mặt ta, cho chúng ta qua được không?"
"Cái gì?"
Nghe hắn nói như vậy, Dương Điên Phong suýt nữa không nhịn được mà bật cười.
"Trẻ con nhà ai chưa mọc đủ lông đã dám chạy đến Quỷ Hống Quan này bảo gia gia ta cho ngươi mặt mũi", từ bao giờ mà con kiến hôi Bích Cung cảnh lại trở nên lớn lối như vậy, Dương Điên Phong có chút buồn bực nghĩ.
Ngược lại là Thái Càn Khôn tinh thông đạo tính toán, tâm tư kín đáo, thấy Mục Long lúc trước gầm một tiếng uy lực kinh người, mơ hồ cảm thấy Mục Long có lai lịch không tầm thường, hắn ta cũng hay nghe nói đến việc đám đệ tử của những thế lực lớn đi ra ngoài rèn luyện.
Hắn ta nhìn Mục Long một cái thật sâu, hỏi: "Ngươi là người nào, từ đâu tới, vì sao lại tới đây?"
Nghe Thái Càn Khôn hỏi như vậy, Dương Điên Phong lập tức không nhịn được ở một bên cười trêu nói: "Lão Thái à, ngươi đúng là nhàm chán, loại nhân vật nhỏ này cứ vỗ một chưởng cho chết là được, nói nhảm với hắn làm gì?"
Nhưng mà Thái Càn Khôn lại không hề động đậy, phải hiểu rõ thân phận của Mục Long rồi ra tay cũng không muộn.
Có điều nếu Mục Long đã đi ra rèn luyện, vậy sẽ không dễ dàng tiết lộ lai lịch của mình để tránh trêu chọc phiền toái không cần thiết.
Ánh mắt của Thái Càn Khôn hơi đông lại, hắn ta chưa bao giờ nghe nói có thế lực lớn nào họ Giang, chẳng lẽ hắn là đệ tử cường giả gì đó, nếu không sao một kẻ Bích Cung cảnh lại dám ở chỗ này nói năng lung tung, bảo Thái Càn Khôn hắn ta nể mặt mình chứ.