Chương 15

betour
Cập nhật:
Một kỳ Giáng sinh nữa đang đến gần. Các đồng nghiệp nói muốn mời tôi ăn cơm, giúp tôi mừng sinh nhật, cho nên tôi từ chối lời mời của Hứa Kỳ. Trông hắn có vẻ rất thất vọng, nhưng vẫn nói: “Được rồi, cậu chơi vui vẻ là được.” Hứa Kỳ vẫn kiên trì không ngừng đặt đồ trước cửa nhà tôi, mỗi ngày giả vờ tình cờ gặp gỡ. Hắn nói hắn không muốn dùng tin tức tố ép buộc tôi, nhưng tôi thông qua thư ký Đường mật báo, thành công bắt được hai lần hắn đang uống th/uốc, tôi dùng tin tức tố giúp hắn giảm bớt. Tuy rằng tôi vẫn còn chưa đồng ý với Hứa Kỳ, nhưng tôi biết, tôi không muốn nhìn thấy hắn khó chịu. Tôi muốn nhìn thấy hắn khỏe mạnh an khang. Lúc đang ở bên ngoài ăn cơm, tôi đã gặp được Lư Hạc. Bất ngờ chính là, cậu ta lại nói với tôi một tiếng: “Sinh nhật vui vẻ.” Tôi có chút kinh ngạc: “Sao cậu biết hôm nay là sinh nhật của tôi?” Lư Hạc có chút chua xót nở nụ cười: “Lễ Giáng Sinh năm lớp mười hai, sau khi màn biểu diễn kết thúc, mọi người đều nói là muốn đi ăn khuya chúc mừng, nhưng Hứa Kỳ từ chối, nói hôm nay là sinh nhật của kẻ ng/u ngốc nào đó, cậu ấy muốn trở về.” “Tôi rất tò mò, liền đi theo cậu ấy lèm bèm hỏi, nhìn thấy cậu ấy đi vào tiệm bánh ngọt lấy bánh ngọt, trên mặt đều là sự ôn nhu tôi chưa từng thấy qua.” “Sau đó tôi đã điều tra qua một chút, quả nhiên, hôm đó là sinh nhật cậu.” Lư Hạc thở dài: “Tôi thích cậu ấy như vậy, cho rằng có thể làm cậu ấy rung động, nhưng lại không được.” “Sinh nhật vui vẻ, chúc hai người hạnh phúc.” Tôi nhìn theo bóng lưng cậu ta rời đi, trong lòng ngũ vị tạp trần. Bên trong nhà hàng rất náo nhiệt, nhạc nền là ca khúc Giáng sinh kinh điển, mọi người đều cười nói vui vẻ. Nhưng vào lúc này, trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Hứa Kỳ lẻ loi ngồi trước cửa nhà tôi. Ăn cơm xong, thổi nến xong, tôi sốt ruột chạy về nhà. Ngoài cửa là bóng dáng quen thuộc. Có thể là tôi trở về sớm hơn hắn nghĩ, hắn có chút kinh ngạc. Bên cạnh hắn là một hộp bánh ngọt rất lớn, xuyên qua màng nhựa trong suốt, tôi nhìn thấy cái bánh ngọt dâu tây kia. Gần như là hoàn toàn giống với chiếc bánh hồi năm cấp ba. “Trước kia chưa từng đón sinh nhật cùng với cậu, năm nay tôi sẽ bù đắp cho cậu.” Tôi hít hít mũi, cảm giác mắt chua xót “Hừ” một tiếng: “Muộn rồi.” Hứa Kỳ ngừng thở một vài giây. Tôi tiếp tục nói: “Nhưng tôi đại phát từ bi, miễn cưỡng tha thứ cho cậu cho cậu một cơ hội.” Hứa Kỳ lúc này mới giống như sống lại, hai tay hắn khẽ r/un r/ẩy: “Thật vậy sao?” Mặc dù là một câu hỏi, nhưng hắn căn bản không cho tôi cơ hội trả lời, dùng hết sức bình sinh vươn tay ôm lấy tôi: “Cục cưng, nói rồi là không thể đổi ý nữa.” Tôi nhìn thấy trên bánh ngọt dùng chocolate viết chữ, lần này là: [Bảo bối, sinh nhật vui vẻ.] Tôi nhớ tới những chữ trước kia, hung hăng đ/ấm hắn một cái: “Cậu mới ng/u ngốc, cả nhà cậu đều ng/u ngốc!” “Ừ, tôi là đồ ngốc.” Hứa Kỳ hôn lên tuyến thể của tôi một cái: “Lúc trước tôi bảo cậu chờ tôi trở về là có chuyện muốn nói với cậu, cậu còn muốn nghe không?” “Thấy cậu đã thành tâm thành ý c/ầu x/in như vậy, tôi đây liền miễn cưỡng nghe một chút vậy.” Hứa Kỳ nở nụ cười, lại hôn lên má tôi: “Thật ra cũng không có gì mới mẻ cả, tôi đều đã nói với cậu hết rồi. Chính là xin lỗi cậu, tôi sai rồi, tôi thích cậu, mãi mãi ở bên cạnh tôi có được không?” Vấn đề của vài năm trước, trải qua rất nhiều lần Giáng sinh, lại trở về bên cạnh tôi. Đành phải đáp ứng hắn, ai bảo tôi hiền lành tốt bụng như vậy chứ! Vì thế tôi nói: “Được thôi.”