Chương 12

Nửa Chai Sữa Sầu Riêng
Cập nhật:
Ngoại truyện 1 : Đông Nhiên Khi còn trẻ, Tống Đông Nhiên không hiểu nổi vì sao bản thân rõ ràng thích Thẩm Kỷ Tinh nhưng vẫn có thể vừa nhớ nhung cậu ấy, vừa sống đời sống tình ái náo nhiệt với những người khác. Lớn lên rồi cậu ta mới nhận ra, đó là một kiểu thiên phú của kẻ trăng hoa bẩm sinh. Tống Đông Nhiên thích hưởng thụ niềm vui hiện tại, dù mục đích cuối cùng là thỏa mãn d/ục v/ọng nhưng cậu ta chưa bao giờ bắt cá hai tay. Thẩm Kỷ Tinh gọi cậu ta là kẻ đa tình nhưng Tống Đông Nhiên lại cho rằng mình rất chung thủy. “Có phải ý là đến từng người một không?” Bỏ qua ánh mắt kh/inh bỉ của Thẩm Kỷ Tinh, Tống Đông Nhiên vẫn thích cái sự hài hước của cậu ấy. Thỉnh thoảng cậu ta cũng nghĩ, hay là cứ bỏ qua biển người, chỉ cần có Thẩm Kỷ Tinh là đủ rồi. Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cuốn trôi trong những đêm đầy cám dỗ của thành thị. Vậy là Tống Đông Nhiên hiểu ra, dù cậu ta thích Thẩm Kỷ Tinh, dù tình cảm ấy đã được phân định rõ ràng so với người khác, vẫn chưa đủ để cậu ta chống lại bao cám dỗ. Có lẽ đó chính là lý do cậu ta chưa bao giờ ngửi thấy pheromone của Thẩm Kỷ Tinh. Cho nên, khi lần đầu nghe nói Văn Thứ đã bị pheromone của Thẩm Kỷ Tinh đ/á/nh gục, ngay cả khi cậu ấy đã uống th/uốc ức chế, Tống Đông Nhiên cũng cảm thấy rất khó tin. Rốt cuộc, phải thích đến mức nào mới có phản ứng lớn đến vậy nhỉ? Bản thân Thẩm Kỷ Tinh cũng thấy điều này là một câu đố không dễ giải đáp. Từ trước đến nay, Thẩm Kỷ Tinh luôn khó lòng bắt đầu một mối qu/an h/ệ thực sự. Cậu ấy luôn mâu thuẫn đến cực đoan, vừa không muốn để người khác ngửi thấy mùi hương của mình, lại vừa không muốn nhìn thấy họ tỏ vẻ hoàn toàn không cảm nhận được nó. Vì vậy, Tống Đông Nhiên sinh ra một cảm giác áy náy vi diệu – có lẽ Thẩm Kỷ Tinh trở nên bi quan với tình yêu vì chứng kiến quá nhiều hành vi trăng hoa của mình. Dù Thẩm Kỷ Tinh bi quan, nhưng Tống Đông Nhiên vẫn nhận ra rằng trong sâu thẳm, cậu ấy khao khát có được một tình cảm đơn thuần. Cậu ta không thể cho cậu ấy điều đó, nên chấp nhận lùi bước để làm bạn. Không thể đem lại hạnh phúc cho cậu ấy với tư cách là người yêu, nhưng làm bạn thì có thể. Sau khi nghe Thẩm Kỷ Tinh nhắc đến cái tên Văn Thứ nhiều lần, Tống Đông Nhiên quyết định rằng mình sẽ giúp đỡ hai người họ đến với nhau. Vào đêm Thẩm Kỷ Tinh và Văn Thứ x/á/c định mối qu/an h/ệ, ba người họ đã khui một chai rư/ợu tại quán bar. Văn Thứ không uống được, Thẩm Kỷ Tinh phải lái xe nên cũng không thể uống, chỉ còn Tống Đông Nhiên nhận phần rư/ợu về mình sau khi ngửi thử. Thẩm Kỷ Tinh nói, cậu ấy sẽ thử xem mối qu/an h/ệ với Văn Thứ có tiến triển được không. Lúc nói điều này, Tống Đông Nhiên nhìn thấy trên tay cậu ấy là chiếc nhẫn do Văn Thứ tự tay thiết kế, bao hàm ý nghĩa tên của cả hai người. Tống Đông Nhiên nhớ lại hồi bé mỗi lần có chương trình ăn thử trong siêu thị, cuối cùng Thẩm Kỷ Tinh đều m/ua các món đã thử đó. Rư/ợu đã đến vòng thứ ba, nhân lúc Thẩm Kỷ Tinh ra ngoài kiểm tra đơn hàng, Tống Đông Nhiên nửa đùa nửa thật hỏi Văn Thứ: “Kỷ Tinh có mùi hương gì vậy?” Cậu ta cũng từng hẹn hò với một số người mắc hội chứng pheromone, mỗi người có một mùi khác nhau nên cậu ta thường tò mò về mùi hương của Thẩm Kỷ Tinh. Văn Thứ người này từ trước đến nay luôn chậm hiểu, hỏi gì đáp nấy lại còn nói thẳng không hề ngại ngần. Thế nhưng, không hiểu vì lý do gì, lần này khi đối mặt với câu hỏi của Tống Đông Nhiên, cậu lại có chút cảnh giác: “Không nói cho anh đâu.” Tống Đông Nhiên bật cười – đúng là cẩn thận thật.