Chương 13

Một lát thịt bò béo
Cập nhật:
Ngoại truyện: Giang Minh Thâm Từ nhỏ, tôi đã ốm yếu bệ/nh tật, nhưng lại có một người anh hoàn hảo về mọi mặt. Tôi lớn lên trong cái bóng của anh ấy; anh ấy bảo vệ tôi, nhưng cũng khiến người khác xem thường tôi hơn. Khi anh trai đi du học, tôi trở thành đối tượng bị b/ắt n/ạt ở trường. Những kẻ này đều là con nhà quyền thế, chẳng ai thua kém ai. Chỉ là tôi g/ầy yếu, ít nói, điều đó khiến bọn họ có cảm giác thỏa mãn hơn khi b/ắt n/ạt tôi. Nghe thật nực cười đúng không? Nhưng đó là sự thật trần trụi – kẻ b/ắt n/ạt chẳng cần lý do nào cả. Tôi thấy mình vô dụng, chẳng dám nói gì với gia đình. Hôm đó, tôi bị năm alpha đã sớm phân hóa chặn lại. Tôi ôm đầu, thầm đếm xem sẽ bị đ/á/nh bao lâu, nhưng rồi tiếng kêu đ/au đớn nối tiếp nhau vang lên. Người c/ứu tôi lạnh lùng nhìn tôi, giọng điệu nhàn nhạt: “Nhóc con, mạnh mẽ lên đi.” Không chờ tôi đáp, anh ấy khoác áo đồng phục lên vai, để lại một bóng lưng phong trần rồi bỏ đi. Tim tôi khi ấy đ/ập lo/ạn nhịp. Về đến phòng vẽ, tôi đi/ên cuồ/ng vẽ bóng lưng ấy, ánh mắt ấy, muốn khắc ghi chúng mãi mãi vào lòng mình, để anh mãi mãi thuộc về tôi. Kể từ đó không ai dám động vào tôi nữa. Tôi mới biết anh ấy là đàn anh học trên tôi một năm, là nam thần được cả trường ngưỡng m/ộ. Một người dù chưa phân hóa nhưng ai cũng tin rằng sẽ trở thành alpha cấp cao nhất. Omega lấy anh ấy làm hình mẫu lý tưởng, còn alpha đều ngả mũ trước anh ấy. Tôi cứ tưởng mình chỉ ngưỡng m/ộ anh ấy, nhưng dần dần lại không thể dừng lại được. Tôi theo dõi anh ấy, cuồ/ng nhiệt thu thập mọi thông tin về anh ấy. Thậm chí, tôi còn vẽ đầy một căn phòng tranh với chân dung của anh ấy. Cho đến khi, tôi bắt đầu mơ thấy anh ấy dịu dàng trò chuyện với tôi trong mơ. Anh trai tôi bảo tôi bị đi/ên, đòi đưa tôi vào viện. Tôi lắc đầu, bình tĩnh nói: “Em không đi/ên, em chỉ muốn có được anh ấy.” Sau khi phân hóa thành alpha, tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, nhưng vẫn không từ bỏ. Tôi tìm đến các tổ chức tư vấn chuyên nghiệp, hỏi về khả năng và lưu ý khi alpha yêu alpha. Rồi một ngày, tôi nghe tin Tạ Ngọc phân hóa thành omega. Lòng tôi hân hoan gh/ê g/ớm, nhưng đồng thời chùng xuống. Một người kiêu hãnh như Tạ Ngọc, làm sao có thể để người khác áp chế được chứ? Nghĩ thôi đã muốn bóp nát kẻ nào dám mơ đến điều đó. Anh ấy thích những người ngoan ngoãn, điều đó khiến tôi đỏ mặt, cả người không ngừng r/un r/ẩy. Chỉ có tôi, chỉ có tôi mới xứng đáng với anh ấy! Đối tượng kết hôn của anh ấy chỉ có thể là tôi! Tôi đã dùng th/ủ đo/ạn không mấy chính đáng để Tạ Ngọc chọn tôi, nhưng tất cả là vì muốn tốt cho anh ấy. Như mong muốn, chúng tôi kết hôn. Tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào anh ấy, để mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt chan chứa tình cảm mãnh liệt của mình. Anh ấy mỉm cười nói: “Đừng sợ, chúng ta chỉ là kết hôn vì mục đích thương mại, sau này sẽ ly hôn.” Đúng, tôi sợ. Tôi sợ rằng nếu ngẩng lên, anh ấy sẽ nhìn thấy ánh mắt tràn ngập yêu thương của tôi. Tôi ngửi mùi trên chiếc áo sơ mi của anh ấy, nhưng không dám đến gần anh ấy một bước. Cho đến khi kỳ nh.ạy cả.m của tôi đến, cuối cùng tôi cũng có lý do để tiếp cận anh ấy. Tôi gõ cửa phòng anh ấy, nhìn anh ấy bằng ánh mắt mà anh ấy thích nhất, khi đó tôi cũng cảm nhận được sự xao động trong mắt anh ấy. Đôi tay anh ấy chạm vào làn da tôi, khiến tôi không thể ngừng r/un r/ẩy. Anh ấy bóp cổ tôi, và tôi không thể kìm nén sự phấn khích. Thêm một chút nữa, chỉ cần là anh ấy, thêm bao nhiêu cũng được. “Giang Minh Thâm, từ nay làm chó của tôi.” Anh ấy khẽ thì thầm và nhận lại được cái gật đầu từ tôi. Tạ Ngọc, chỉ cần anh không sợ phiền phức, sợi dây này anh có thể cầm cả đời. Nhưng một khi anh đã nắm lấy sợi dây này, anh sẽ không thể bỏ rơi chú chó nhỏ này nữa đâu. Ngày hôm sau, tôi đổi tên trên mạng thành “Tôi là chó của Tạ Ngọc” và đăng một dòng trạng thái: “Cà phê đen và trà sữa khoai môn trân châu là cặp đôi hoàn hảo nhất!”