Chương 9
Sáng hôm sau, Giang Minh Đình gửi tôi ảnh chụp màn hình từ trang cá nhân của Thạch Thất, tò mò hỏi:
[Cậu đã làm gì với em cậu thế? Hắn phải vào viện rồi, còn phải bó bột nữa.]
Thạch Thất đăng lên trang cá nhân một dòng đầy c/ăm phẫn:
[Mẹ kiếp Tạ Ngọc, định chơi đ/á/nh hội đồng à? Đấu tay đôi với tao đi! Tất cả bọn nào nịnh bợ Tạ Ngọc, tao th/ù hết, đừng trách tao á/c!]
Tôi cười khẩy, con trai của kẻ thứ ba đúng là chẳng hiểu chuyện, những người có mặt mũi trong giới, ai lại thèm để ý đến hắn.
Bố dượng gọi điện liên tục, nhưng tôi đều từ chối, còn họ chẳng dám hó hé nửa lời.
Xét về quyền lực, nhà họ Tạ đã suy yếu, nếu không phải thế, họ cũng chẳng nghĩ đến việc muốn tôi liên hôn .
Ngày xưa, bố alpha của tôi thành công một phần lớn là nhờ gia tộc của bố omega.
Nhưng sau khi mất đi sự hậu thuẫn này, sự nghiệp của ông ta dần gặp trắc trở.
Giờ đây, tôi đã liên kết lại với gia tộc họ Lục của bố omega, từng bước xâm chiếm cổ phần của nhà họ Tạ.
Mọi thứ đã sẵn sàng, và bước đầu tiên chính là giành lấy gói thầu quan trọng nhất!
Cuộc đấu thầu kết thúc, kẻ đứng sau chiến thắng đương nhiên là tôi.
Công ty tôi phát triển như diều gặp gió, còn Thạch Thất thì thua thầu.
Nghe nói, vừa mới hồi phục, hắn lại bị đ/á/nh thêm một trận, sau đó các mảng kinh doanh của hắn liên tiếp gặp thất bại trước các đò/n tấn công từ tôi.
Hắn nổi đi/ên tìm hiểu xem ai là người khiến hắn thua thê thảm đến vậy.
“Tổng giám đốc Tạ, em trai anh muốn gặp và gửi tặng một món quà.”
Tôi bắt chéo chân, nhấp một ngụm cà phê: “Cho cậu ta vào.”
Thạch Thất bước vào phòng khách với khuôn mặt nịnh nọt, nhưng vừa nhìn thấy tôi, hắn trợn to mắt:
“Sao lại là mày, Tạ Ngọc?! Mày dám đùa tao!”
Biểu cảm của hắn như thể vừa nuốt phải cái gì kinh t/ởm.
“Mọi chuyện đều do mày sắp đặt sao?”
“Ừm hửm~” Tôi trả lời với vẻ thích thú, bình thản nhìn hắn.
“Hài lòng chứ? Đứa em tội nghiệp của anh.”
“Cút đi! Mày không phải là anh tao! Một thằng omega mà cũng dám động vào tao, tao sẽ liều mạng với mày!”
Nói rồi, hắn thả ra pheromone hôi thối, định dùng nó để áp chế tôi.
Báo động về nồng độ pheromone trong phòng khách reo vang inh ỏi.
Hắn lao nhanh về phía tôi nhưng bị một cú đ/á của Giang Minh Thâm hất văng xuống sàn, nằm bất động.
“Giang Minh Thâm, hai đứa tụi mày không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Pheromone của Giang Minh Thâm mạnh mẽ áp chế Thạch Thất, khiến hắn không thể động đậy.
Tôi dùng đôi giày bóng loáng đ/è lên mặt hắn.
“Thạch Thất, mày có tư cách gì mà sủa với tao.”
Hắn nhìn tôi với đôi mắt đỏ ngầu, gằn giọng nói:
“Cứ chờ đấy, bố sẽ đến tính sổ với mày!”
“Ồ?” Tôi cười khẩy, tỏ ra thích thú cực kỳ: “Bố của tao ấy à? Có lẽ ông ta nên lo cho thân mình trước đã.”
Trong một tháng ngắn ngủi sau đó, nhà họ Tạ dính vào một loạt bê bối khiến cổ phiếu lao dốc không phanh.
Nhờ sự hỗ trợ của nhà họ Giang và nhà họ Lục, tôi nắm bắt thời cơ, m/ua lại một lượng lớn cổ phần.
Dưới tiếng gầm rú đi/ên cuồ/ng của bố alpha, tôi chính thức được bầu làm chủ tịch mới của tập đoàn Tạ Thị.
“Bố à, bố đã già rồi, nghỉ ngơi đi thôi.”
Tôi vỗ nhẹ lên khuôn mặt đang r/un r/ẩy của ông ta, lúc này ông ta đã bị trói lại.
Không lâu nữa đâu, ông ta sẽ được đưa đến viện dưỡng lão tốt nhất trên thế giới.
Đúng là một đứa con hiếu thảo.
Tôi mỉm cười nhìn người đàn ông trước mặt:
“Nếu bố biết được, chắc cũng sẽ vui lắm.”
“Nơi bố sắp đến sẽ không có bất kỳ pheromone nào của người khác, bố sẽ phải chịu đựng từng đợt phát tình của kỳ nh.ạy cả.m đến khi phát đi/ên! Ha ha! Trở thành một kẻ hoàn toàn mất trí!”
“À mà, tôi nên đưa cả người tình của bố và thằng con trai ng/u ngốc ấy đi cùng nhỉ?”
Tôi nở một nụ cười kh/inh miệt, cúi gần nói:
“Bố sẽ bị trói lại, để họ ngày ngày đến phục vụ, dọn dẹp cho bố khi bố chẳng thể tự chăm sóc bản thân. Bố nghĩ họ còn yêu thương bố không?”
Tôi cười lớn rồi rảo bước rời khỏi căn phòng, bỏ lại sau lưng tiếng gào rú tuyệt vọng của ông ta mà không quay đầu lại.