Chương 4
李铜钱
Cập nhật:
06.
Thực chiến mang tới rung động hơn rất nhiều so với cốt truyện miêu tả.
Lâu Nguyên Quân từ nhỏ đã luyện tập cách lái cơ giáp, nhưng khi đối đầu với tuyển thủ mang thiên phú như Tiêu Vọng vẫn là cố hết sức.
Cuối cùng, tôi phải lấy kinh nghiệm nhiều năm để kéo dài trận đấu cho đến khi cơ giáp của Tiêu Vọng cạn kiệt nhiên liệu, thắng hiểm hắn nửa điểm.
Khi hắn bước ra khỏi buồng lái, cả người đều bị ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi bị nguyên chủ đạp mạnh một cước ngày hôm qua, hắn vẫn có thể cùng tôi đ/á/nh đến gần như hòa.
Thiên phú của Tiêu Vọng mạnh đến đ/áng s/ợ.
"Tạp chủng chính là tạp chủng, thua thật là thảm, nhìn hắn mệt đến đứng không vững kìa."
"Cuối cùng sẽ không bị phân hóa thành Omega cấp thấp rồi nghỉ học đi ha ha ha!"
"Vậy thì chúng ta có thể đến trại thu dụng rồi thoải mái một trận rồi!"
Ở hành tinh biên giới, nơi trú ngụ của Omega cấp bậc thấp chính là trại thu dụng, sau khi Omega bước vào thì không thể nào rời đi, nhưng bất kỳ Alpha nào cũng có thể đến nơi đó vượt qua kỳ phát tình.
Khi tôi chuẩn bị xuống cơ giáp, đột nhiên nghe được những lời này, lại ngồi trở về buồng lái.
Tôi vung ra thanh ki/ếm xích, trực tiếp chỉ vào những học sinh vừa lên tiếng giễu cợt kia.
Năm người họ tạo thành một nhóm nhỏ.
Tôi điều khiển cơ giáp nghiêng đầu cười nói: "Năm người các cậu cùng lên đi, đến so một trận."
Ba phút sau, năm chiếc cơ giáp bị đ/ập nát thảm hại nằm trong sân huấn luyện.
Năm học sinh trong buồng lái không rõ sống ch*t.
Tôi nhảy xuống khỏi buồng lái, ôn hòa nói với huấn luyện viên ngoài sân: "Chi phí bồi thường hỏng hóc chiến đấu xin hãy ghi vào sổ Lâu gia, không cần để ý số tiền."
Tôi nâng cao giọng hướng về phía năm chiếc cơ giáp đã biến thành phế liệu đó.
"Năm người cộng lại không bằng thứ đồ chơi Omega cấp bậc thấp, không đáng tiền."
Giờ phút này Tiêu Vọng vẫn ngồi ở bên sân nghỉ ngơi, trận đấu vừa rồi với tôi đã tốn quá nhiều thể lực của hắn.
Tôi chạy về phía đó, ngồi xuống bên cạnh Tiêu Vọng.
Tiêu Vọng nhìn tôi một cái, nhẹ nhàng nói: "Tôi nhìn thấy cậu sử dụng động tác của tôi."
Đúng mười chữ.
Quen biết với nam chính không đến hai ngày, cộng với "Cút" ngày hôm qua, nam chính lại nói với tôi mười một chữ.
Tôi cười: "Sao vậy? Cậu muốn tôi trả tiền bản quyền sao? Tôi sử dụng còn giỏi hơn cậu đấy."
"... Cậu rất lợi hại."
Tiêu Vọng yên lặng hồi lâu mới nói thêm: "Còn có... Cám ơn cậu."
Nghe hắn nói như vậy, tảng đ/á trong lòng tôi rốt cuộc cũng rơi xuống.
Một cước mở đầu kia đã đạp tương lai của Lâu Nguyên Quân thành mảnh vụn, may mà Tiêu Vọng vẫn chưa phải là Alpha khôn khéo cường đại trong tương lai.
Rất dễ lừa.
Tôi giơ tay với hắn: "Tôi quả thật rất lợi hại, cậu cũng không tồi. Đói rồi, đi căng tin không?"
07.
Tiêu Vọng dĩ nhiên là không cầm lấy tay tôi.
Nhưng hắn đã đi cùng tôi đến căng tin.
Tôi thấy hắn chọn loại thực phẩm dinh dưỡng giá rẻ nhất.
Đối với dân thường mà nói, học phí của Học viện Tinh Hải đã đắt đến dọa người.
Lúc này gia cảnh Tiêu Vọng vô cùng bần hàn, sau khi gom đủ học phí chỉ còn cách chi tiêu dè sẻn mới có thể duy trì cuộc sống.
Thực phẩm dinh dưỡng chỉ có thể cung cấp một lượng năng lượng cơ bản cần thiết cho hoạt động sống, không phải là thứ tốt cho thanh thiếu niên đang trong giai đoạn phát triển cơ thể.
Không ngạc nhiên khi Tiêu Vọng bị suy dinh dưỡng.
"Tôi không ăn cải xanh."
"Không muốn ăn sò."
"Hải sản nơi này cũng không tệ lắm, cậu ăn thử một chút."
Đĩa thức ăn của Tiêu Vọng bị tôi đắp lên càng lúc càng cao, rất nhanh đã đạt tới mức cân bằng dinh dưỡng tiêu chuẩn.
Tiêu Vọng nhíu mày.
"Đừng nghĩ nhiều, tôi chẳng qua là lấy hơi nhiều nhưng lại kén ăn thôi."
Tôi chỉ vào bảng thông báo treo trong căng tin.
"Học viện Tinh Hải yêu cầu không cho phép lãng phí thức ăn, nếu chúng ta mang đi vứt sẽ bị dì trong căng tin dạy bảo."
Tôi rất sợ Tiêu Vọng tính cách mạnh mẽ, cứng đầu muốn mang đi đổ sạch, nhanh chóng áp đảo đạo đức: "Chúng ta đã là bạn, giúp đỡ thôi mà?"
Tiêu Vọng sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi, giống như thấy điều gì khó tin.
Tôi vuốt tay, "Cậu là người cùng tuổi đầu tiên tôi gặp ở Gridex, tôi cần cậu."
Tôi lại đưa thêm một ít thịt vào đĩa của Tiêu Vọng.
"Cách cậu điều khiển cơ giáp chiến đấu rất hung bạo, tôi đoán trong học viện Tinh Hải có lẽ sẽ không tìm ra được học sinh thứ hai lợi hại như cậu. Tôi muốn thuê cậu làm huấn luyện viên, cùng luyện tập với tôi. Nếu..."
Tôi quét mắt nhìn hắn một vòng từ trên xuống dưới.
"Nếu cậu không bổ sung đủ dinh dưỡng, tôi nghĩ mỗi ngày tôi cũng chỉ có thể đ/á/nh với cậu một trận."
Tôi đang nói sự thật, nếu Tiêu Vọng không suy dinh dưỡng trong thời gian dài như vậy, hôm nay tôi sẽ không chiếm được nửa phân tiện nghi trong tay hắn.
Huống chi theo như diễn biến cốt truyện, việc phân hóa thành giới tính gì cùng sự phát triển của biển tinh thần có mối liên hệ rất lớn.
Chiến đấu cơ giáp có thể huấn luyện tinh thần lực.
Vì tương lai của bản thân, tôi tuyệt đối không thể phân hóa thành Omega.
Tôi cười với Tiêu Vọng một tiếng, "Cậu có thể suy nghĩ thật kỹ một chút, ngoài việc là bạn cùng phòng, bạn bè, tôi cũng là một đối thủ không tồi."
Tiêu Vọng thiếu chút nữa không ngăn được loạt đò/n này của tôi.
Chút lý trí còn lại khiến hắn hỏi ra một câu: "Tại sao cậu học những thứ này? Gia tộc của cậu sẽ đồng ý cho cậu ra tiền tuyến sao?"
Chậc.
Không dễ lừa như tưởng tượng.
Tôi suy nghĩ trong đầu một lúc, mở miệng nói không rõ ý: "Dù sao cũng phải để lại một đường lui cho bản thân, vạn nhất tôi sẽ bị gia tộc loại bỏ thì sao?"
Tiêu Vọng nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Tôi nhớ trong cốt truyện, cha của Tiêu Vọng đã bỏ rơi mẹ con Tiêu Vọng.
Tôi không thể kể cho Tiêu Vọng nghe về quá khứ của mình, nhưng những lời này cũng đủ để Tiêu Vọng đồng cảm.
Một người thừa kế gia tộc ở thủ đô tại sao lại đột nhiên chuyển trường đến học viện quân sự trên hành tinh biên giới?
Chỉ có thể là bị gia đình trục xuất.
"Được. Tôi đồng ý với cậu."
Tiêu Vọng gật đầu, bắt đầu ăn thức ăn trong đĩa.