Chương 3

米米
Cập nhật:
3. Khi về đến nhà, dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng tôi vẫn không ngờ rằng anh chồng hờ này lại giàu đến thế. Nhà anh ta có cả vườn lớn và đài phun nước hoành tráng nữa kìa. Trời ạ. Chắc là bộ dạng há hốc mồm của tôi trông không đẹp mắt lắm, vì đứa thằng con bất hiếu bên cạnh nhíu mày, di chuyển mông một cách khó chịu, kéo tôi ra khỏi suy nghĩ. “Mẹ có thể đừng mất mặt như vậy không?” Tôi cần mặt mũi làm gì, cũng có ăn được đâu. Nhưng để giữ vững hình tượng lạnh lùng, tôi vẫn ngồi thẳng lưng lại một cách nghiêm chỉnh. “Mẹ hỏi con một chuyện, sao mẹ phải nhập viện vậy?” Với điều kiện gia đình thế này, chắc không có ai dám hại tôi đâu. Sức mặt thằng con bất hiếu lập tức trở nên khó coi. Anh chồng hờ phía trước cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: “Bùi Tử Gia, cậu nghĩ giả vờ mất trí nhớ là có thể thoát khỏi chuyện cậu làm hại Lâm Túc sao?” Mặt tôi đầy dấu hỏi, quay sang cầu c/ứu thằng con bất hiếu. Sao lời anh ta nói cứ như thể tôi là một tên trùm phản diện tội á/c tày trời không thể tha thứ vậy. Thằng con bất hiếu lườm tôi: “Nhìn con làm gì, chuyện mẹ làm thì mẹ phải tự biết chứ.” Tôi làm sao mà biết được!? Trong lúc nói chuyện, xe đã đến trước cổng lớn. Người ra đón chúng tôi không phải là quản gia như tôi tưởng tượng, mà là một cậu trai nhìn rất thanh lịch. Nếu nói tôi trông có vẻ lạnh lùng, thì từng cử chỉ của cậu ta đều toát lên vẻ dịu dàng. Hơn nữa, nhìn tuổi cậu ta cũng không lớn lắm. Tôi quay sang nhìn thằng con bất hiếu: “Con yêu sớm à?” Vừa dứt lời, bầu không khí trên xe bỗng chốc trở nên có chút kỳ lạ. Giang Tử Mặc nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc suốt một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được m/ắng: “Mẹ thật sự bị đi/ên rồi!” Sau đó, cậu ấy đ/ập mạnh cửa xe và bước xuống. What the fvck? Chẳng tôn trọng người lớn chút nào. Anh chồng hờ ngồi phía trước cũng cau mày nhìn tôi một cái rồi xuống xe. Anh ta đổi ánh mắt dịu dàng mà chưa từng thấy từ khi tôi tỉnh dậy, nhìn người đang đứng ở cửa biệt thự. “Anh Cảnh Nam, anh về rồi.” Giọng cậu trai này thật dễ nghe. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cậu ấy vài giây, không hiểu sao tai lại nóng lên. Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người có nhan sắc ngang ngửa mình. Quả nhiên, trai đẹp đều thích ngắm trai đẹp. Anh chồng hờ kia không tính, vì anh ta thuộc loại sắc sảo. Còn tôi và cậu ấy đều… kiểu trông có vẻ yếu đuối. Cái mô tả này sao nghe lạ lùng thế nhỉ. Nhưng mà, cũng không thể trách tôi được. Bờ vai rộng và cơ bắp trên cánh tay của anh chồng hờ hoàn toàn khác hẳn chúng tôi. Tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể nói ra được. Tôi cực kỳ chắc chắn rằng mình là một người đàn ông đích thực mà. Tôi nhìn cậu ấy quá lâu, hoàn toàn không nhận ra sự bất lịch sự của mình. “Cậu nhìn đủ rồi đấy!” Anh chồng hờ kéo mạnh tay tôi, lực của anh ta lớn đến mức gần như hất tôi sang một bên. Cơ thể tôi vẫn còn yếu, đầu gối va vào bậc thang một cái đ/au điếng. Đàn ông vốn không nên sợ đ/au. Nhưng mà đ/au ch*t mất. Cái cơ thể này rốt cuộc có vấn đề gì vậy? “Anh bị đi/ên à?” Tôi trả lại nguyên văn câu của thằng con trai trời đ/á/nh cho ông chồng hờ của mình. Tiếp tục như thế này thì ly hôn luôn cho xong.. Tôi cắn răng đứng dậy, mới phát hiện cậu trai kia đang đeo nẹp ở chân. Bị thương à? Nhìn dáng vẻ của ông chồng hờ kia, tôi đoán chắc có liên quan đến tôi. Vậy nên cậu ta chính là Lâm Túc mà anh chồng hờ nhắc đến sao? Có vẻ như, cậu ta là tình địch của tôi. Tôi lườm ông chồng hờ kia một cái. Đánh vợ thì tính là đàn ông gì nữa? Anh ta tưởng cả thế giới quay quanh anh ta chắc. Nếu không phải bây giờ tôi còn yếu, nhất định tôi sẽ đ/á/nh ch*t anh ta. Tôi kéo lê cái chân bị trật mắt cá chân, va mạnh vào vai ông chồng hời. Lâm Túc đứng bên cạnh không nhịn được khẽ nhếch mép cười. Nhìn xem, cái vẻ mưu mô trà xanh đó. Khi đi ngang qua cậu ta, tôi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể cậu ta. Ngọt ngào gh/ê. Tôi hỏi: “Cậu là bò sữa à?” Quả nhiên. Mặt Lâm Túc lập tức xị xuống. Không có người đàn ông nào thích bị gọi như vậy. Bây giờ tôi ch/ửi người thật đẳng cấp. Tôi muốn bước tiếp, nhưng không ngờ Lâm Túc lại nắm lấy cổ tay tôi. “Kỳ phát tình của cậu đến rồi à?” Tôi: “???”