Chương 7

米米
Cập nhật:
7. Tôi liếc nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Túc, rồi nhìn cây nạng bị vứt trên đất. Tôi hất tay cậu ta ra, cố gắng đứng vững. Mặc dù làm thế hơi mất lịch sự, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy khó chịu khi cậu ta đến gần. “Cảm ơn, tôi đã nhờ Giang Tử Mặc m/ua th/uốc ức chế rồi.” Tôi dựa vào tường, cố giữ vẻ mặt lạnh lùng. Nhưng còn thằng con bất hiếu đang xuống nửa cầu thang thì ngừng lại. Tôi b/ắn cho cậu ấy ánh mắt tự ngầm hiểu. Nhưng hiển nhiên là giữa chúng tôi chẳng có chút ăn ý nào, thằng con bất hiếu này vừa phũ vừa thẳng thừng vạch trần tôi: “Muốn m/ua thì tự đi mà m/ua!” Chân tôi lập tức khuỵu xuống, ngã phịch trên đất. Khi Giang Cảnh Nam bế tôi lên, tôi nghiến răng ken két. Thằng con bất hiếu, chờ mẹ mày hồi phục xem, mẹ nhất định sẽ đ/á/nh ch*t mày! Lúc được đặt lên giường, cả hai chân tôi r/un r/ẩy không ngừng. Trên phương diện tâm lý tôi vẫn là một newbie. Nghĩ đến những kiến thức về đ/á/nh dấu mà tôi đã học bù tối qua, tôi lại cảm thấy hãi hùng. Mùi hương sữa ngọt lịm trong phòng đã không thể che giấu nữa, không ngừng tuôn ra từ khe cửa, khe cửa sổ. Nhìn Giang Cảnh Nam đang ép sát vào người mình, tôi căng thẳng nuốt nước bọt. Tôi lấy ngón tay mềm nhũn ngăn cản hành động của anh ta. “Tình nhân của anh còn ở ngoài kia kìa, làm vậy không ổn đâu.” Tôi vẫn nhớ rõ khuôn mặt tái mét của Lâm Túc lúc nãy, cái cảm giác biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra mà không thể ngăn lại hẳn là rất đ/au đớn. Giang Cảnh Nam đ/è bàn tay tôi xuống, mùi ớt cay xộc vào mặt tôi. Giọng anh ta khàn khàn hỏi: “Vậy thì sao?” Vậy cái beep ấy, mau cút khỏi người tôi chứ sao nữa! Tôi dồn sức định cho anh ta một cú quật qua vai. Nhưng tay tôi mềm oặt như bị rút hết gân, toàn thân treo lên cổ anh ta, càng làm tăng thêm sự ám muội. Trong phòng, mùi ớt lập tức bùng n/ổ. Giang Cảnh Nam gần như mất kiểm soát, ánh mắt nhìn tôi chẳng khác gì nhìn một con cừu non đang chờ bị làm thịt. Đồng tử tôi co rút lại trong kinh ngạc. Ch*t ti/ệt, đây chính là sự lợi hại của pheromone sao? Không chỉ có anh ta, ngay cả tôi cũng bị pheromone làm cho mê man. Khi anh ta chuẩn bị đ/á/nh dấu tạm thời cho tôi, tôi bất chợt tỉnh táo lại, đầu óc nóng lên hỏi một câu: “Nếu không vì sự xứng đôi của pheromone, anh có cưới tôi không?” Giang Cảnh Nam khựng lại. “Như cậu thấy đấy, câu hỏi của cậu hoàn toàn vô nghĩa.” Ngay sau đó, mùi ớt lan từ đỉnh đầu xuống tận gót chân tôi. Theo sau đó là cảm giác dễ chịu, cơ thể tôi không còn khó chịu như vậy nữa, nhưng ánh mắt lại dần mờ đi. Không được! Tôi chớp chớp đôi mắt đã lấp lánh nước, đạp một phát khiến Giang Cảnh Nam ngã xuống đất. “Được rồi, tôi sẽ đến bệ/nh viện m/ua th/uốc ức chế sau. Anh đừng lại gần tôi nữa.” Tôi quấn mình kín mít trong chăn, chỉ chừa mỗi cái đầu ra ngoài. Giang Cảnh Nam ngồi trên đất, mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh, đôi mắt đỏ ngầu dần trở lại bình thường. Anh ta đứng bật dậy đóng sầm cửa phòng tắm. Nếu không phải cửa đủ chắc chắn, tôi nghi là giờ đã nát vụn rồi. Tôi hít sâu mấy hơi, ôm chăn lao ra ngoài. Ở trong phòng này tôi sẽ phát đi/ên mất. Nhưng không ngờ, vừa ra khỏi cửa đã gặp Lâm Túc với đôi mắt đỏ như m/áu. “Cậu ở đây làm gì vậy?”