Chương 98: Chịu đòn nhận tội

Tặc Mi Thử Nhãn
Nguồn: truyenfull.vision
Nghiệt đồ, nghiệt đồ. Nét mặt Thái Hư tái xanh, cả người giận đến run rẩy. Tiêu Phàm xấu hổ cúi đầu nói: - Sư phụ bớt giận. - Khi sư diệt tổ a, sư môn bất hạnh a. Thái Hư thống khổ gào khóc. - Sư phụ xin nén bi thương. - Cuộc đời này của bần đạo nhận một tên nghiệt đồ như ngươi khiến ta không muốn sống nữa. - Sư phụ, đồ nhi cũng không muốn sống, nhưng xin người trước hết hãy mặc quần áo vào đi, cứ để cho tiểu đệ đệ lắc lư thế kia quả là quá bất nhã quá, lại bị nhiều người như vậy nhìn vào… Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Phàm đỏ bừng, bộ dáng vô cùng thống khổ. - Bần đạo cao hứng, không được sao? Bần đạo thích nó hít thở không khí trong lòng một chút, không được ah? Thái Hư quay mông lại hướng về đám đông thẳng lưng đứng, không hề có chút xấu hổ, còn lấy làm vinh quang. Tiêu Phàm thở dài, có một vị sư phụ không biết xấu hổ như vậy, thân là đồ đệ cũng khiến hắn không biết dấu mặt vào đâu, lão nhân gia cũng có sinh lý cần giải quyết, mình là đồ đệ cũng nên ủng hộ hắn, nói thế nào thì cũng không nên làm như vậy nhỉ. - Nói, ngươi nhàn rỗi không có việc gì chạy tới đây quấy nhiễu bần đạo là có ý tứ gì? Thái Hư phẫn nộ nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, ánh mắt vô cùng bất thiện. Tiêu Phàm xoa xoa tay, khó xử cười: - Đồ nhi, khụ khụ, đồ nhi nghe nói sư phụ tìm được ý chung nhân không khỏi mừng rỡ, cố ý dẫn theo vài vị huynh đệ đến đây để bái kiến sư nương. Bên cạnh Tào Nghị cùng vài tên Cẩm Y giáo úy cũng vội vàng gật đầu phụ họa: - Đúng đúng, chúng ta là đến để bái kiến sư nương của Tiêu đại nhân. Tiêu Phàm rất thức thời ngó vào trong phòng nghỉ có một cô nương thanh lâu tạm coi là chỉnh tề vẫy tay nhiệt tình gọi - Này --- Gương mặt xinh đẹp của cô nương kia tức thì đỏ bừng, vô cùng lễ phép chắp tay đáp: - Có. Hai tay là chắp lại khiến cho bộ ngực sữa dồn ép, run run vô cùng hấp dẫn, hết sức chói mắt. - Sư phụ ánh mắt quả thật vô cùng chuẩn xác, sư nương quả là một trang quốc sắc thiên hương yểu điệu xinh xắn a. Tiêu Phàm vỗ mông ngựa Thái Hư tức sùi bọt mép quát: - Nghiệt đồ, ngươi biết nàng là sư nương vậy mà còn đến, như vậy là có tâm tư gì? Cút, cút đi, tất cả đều cút hết đi cho ta. Đám người Tiêu Phàm xấu hổ cụp đuôi, lủi thủi chuồn ra khỏi thanh lâu. Ra đến bên ngoài đám Tào Nghị vẫn cúi đầu, bộ dáng mất hết sĩ khí, Tiêu Phàm cũng hiểu, đường đường là người của Cẩm Y Vệ lại bị người ta đuổi như đuổi tà, bị nhiều thuộc hạ nhìn thấy như vậy, quả là mất uy tín a. - Khụ khụ, sư phụ mắng đồ đệ, thiện kinh địa nghĩa a. iêu Phàm khẽ nói. - Hắn nếu không phải là sư phụ của ta thì đã sớm bị chém thành mười bảy mười tám khối rồi, uy danh Cẩm Y Vệ của chúng ta không phải ai cũng đùa được, đúng không? Tiêu Phàm cố ý nói hai câu hoành tránh để cổ vũ sĩ khí. - Đúng đúng, đối với các huynh đệ Cẩm Y Vệ chúng ta không ai có thể khinh nhờn. Tuy khích lệ hai câu nhưng sĩ khí vẫn không tăng, Tiêu Phàm cảm thấy không hài lòng vì thế thay đổi sách lược lấy góc độ giáo dục đánh giá hành vi nhàm chán hôm nay. - Chuyện hôm nay đã dạy cho chúng ta điều gì? - Thuộc hạ không biết. Tiêu Phàm nghiêm túc nói: - Bài học rất sâu sắc. Đó chinh là, khi sư phụ làm việc thì không nên đến bái kiến sư nương.- Cả đám người giật mình cùng thốt lên khen: - Đại nhân anh minh a.