Chương 10

南星九里
Cập nhật:
Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trong bệ/nh viện. Cả người tôi quấn đầy băng gạc, tứ chi không thể động đậy. Toàn thân chỉ có mắt là chuyển động được, so với x/á/c sống chẳng có gì khác biệt. “Bác sĩ nói vấn đề không lớn, một tuần sau là da của cậu sẽ lên lại.” Lão đại và lão tam cầm theo hoa quả tới thăm tôi. Tôi thở một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng vẫn giữ được cái mạng nhỏ: “Hôm qua tôi làm thế nào thoát ra ngoài được vậy?” “Cậu sám hối lỗi lầm của cậu với Hạ Tuyết, xin cô ấy tha thứ cho cậu. Cậu nói nếu như cho cậu một cơ hội nữa, cậu nhất định sẽ làm một người bố tốt.” Thế nhưng tôi thật sự hoàn toàn không nhớ ra được tôi đã từng nói những lời đó. Hóa ra, mọi việc tôi gặp phải lúc trước đều là do Hạ Tuyết b/áo th/ù. Cô ấy muốn dẫn theo con gái cùng mượn mạng, đáng tiếc là đã thất bại. Đường đen giữa ngón tay cũng đã biến mất, xem ra lần này tôi thật sự đã thoát một kiếp nạn. Đợi đến khi tôi xuất viện, nhất định sẽ phải cảm ơn lão đại với lão tam hẳn hoi mới được. Một tuần sau, bác sĩ tới tháo băng gạc cho tôi, tôi nhìn khuôn mặt mình trong gương. Là tôi lại không hoàn toàn giống tôi. Tôi vốn dĩ không có răng nanh và má lúm đồng tiền, thế nhưng bản thân ở trong gương lại có cả. Đến cả giọng nói khi nói chuyện cũng từ giọng thiếu niên biến thành trầm thấp khàn đặc. Lẽ nào là bác sĩ đã thuận tiện phẫu thuật thẩm mỹ trong thời gian chữa trị cho tôi sao? Tôi hỏi bác sĩ, ông ấy chỉ nói không có làm trị liệu liên quan đến phẫu thuật thẩm mỹ nào cho tôi. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Tôi vừa chuẩn bị đi hỏi lão đại, anh ta và lão tam đã dẫn một đôi vợ chồng tới thăm tôi. Hai người giờ vừa nhìn thấy tôi đã rơi nước mắt như mưa: “Con của tôi, con đã chịu khổ rồi, đi, chúng ta đi về nhà!” Tôi không rõ nguyên do. Mẹ tôi đã qu/a đ/ời từ nhiều năm trước, bố tôi hiện giờ đang công tác ở nước ngoài. Cặp bố mẹ giả này thậm chí còn lôi ra sổ hộ khẩu để chứng minh. “Có phải hai người nhận nhầm người rồi không? Tôi thật sự không phải con trai bà.” Tôi giải thích, khiến nét mặt lão đại và lão tam nhìn tôi càng thêm thông cảm: “Lão út, cậu mất trí nhớ có phải không, không thì làm sao ngay cả cả bố mẹ ruột của mình cũng không biết hả?” “Tôi không mất trí nhớ, bọn họ thực sự không phải bố mẹ của tôi, tôi thật sự không quen biết bọn họ.” Tôi nói xong, cặp vợ chồng kia càng khóc lớn hơn. Bọn họ còn nghi ngờ tôi có bệ/nh t/âm th/ần, muốn đưa tôi đến bệ/nh viện t/âm th/ần. Thật là buồn cười, bọn họ mới có bệ/nh ấy! Tôi gi/ật phăng kim truyền dịch, đi/ên cuồ/ng chạy ra ngoài cửa. Nhưng vừa chạy ra tòa nhà bệ/nh viện đã bị lão tam ra tay cản lại. Lúc này tôi mới nhớ ra, lão tam là quán quân chạy cự li dài của trường. Tôi có chạy đến ch*t cũng không chạy qua được cậu ta. Bố mẹ giả đã áp giải tôi lên xe đi đến bệ/nh viện t/âm th/ần. Bác sĩ mỗi ngày tiêm cho tôi rất nhiều, tôi còn phải uống vốc lớn th/uốc. Nhưng tôi rõ ràng là người bình thường, vì sao bọn họ đều nói tôi có bệ/nh? Vì sao đến cả lão đại và lão tam cũng không tin tôi? Dần dần, kí ức của tôi càng ngày càng mơ hồ. Ngay cả chuyện xảy ra hồi cấp 3 tôi cũng đã không nhớ rõ. Trong cơ thể tôi hình như còn có một linh h/ồn khác trú ngụ. Hắn ta thậm chí còn bắt đầu chỉ huy tôi ăn rau chân vịt ngày thường tôi gh/ét ăn nhất. Ngay cả viết chữ hắn ta cũng bắt tôi viết bằng tay trái. Nhìn bản thân ở trong gương, tôi cảm thấy tôi dần dần đang biến thành một người khác. Hoặc là nói, tôi thật sự là bệ/nh nhân t/âm th/ần? Chính là loại có nhiều nhân cách bình thường thấy trong phim truyền hình sao? Tôi không thể cứ tiếp tục thế này được, tôi cảm thấy bắt buộc phải làm điều gì đó. Tôi trèo lên bậu cửa sổ phòng bệ/nh và nhảy xuống, tuy rằng ngã g/ãy chân. Nhưng cuối cùng tôi cũng đã thoát ra khỏi bệ/nh viện.