Chương 12
Tôi chỉ vào bé gái, nghi ngờ nhìn về phía lão đại: “Sao con bé sống lại được?”
Lão đại mỉm cười, gõ nhẹ vào chóp mũi.
Nhìn thấy động tác này tôi sụp đổ ngay tại chỗ, đó là động tác theo thói quen trong ngày thường của Hạ Tuyết.
“Kỳ An, cậu dưỡng bệ/nh cho tốt nhé, bởi vì cơ thể này sắp không phải của bản thân cậu nữa rồi!”
Giọng điệu của lão đại thật đ/áng s/ợ, thậm chí còn gọi lão tam là “anh trai” một cách trìu mến.
Hóa ra bọn họ là cùng một giuộc.
Vậy vì sao còn phải hao tâm tổn sức như vậy để chơi đùa tôi?
Hạ Tuyết biến thành lão đại từ khi nào?
Tôi muốn lấy d/ao t/ự s*t, thế nhưng tôi hiện giờ đã không thể không chế được tay của mình nữa.
“Tôi nghĩ không ra, vì sao tôi lại kết th/ù với một đám quái vật?”
“Bởi vì cậu chính là quái vật!”
“Tôi không phải quái vật, tôi không phải… không phải…”
Tôi gào thét, trơ mắt nhìn răng nanh nhọn hoắt lộ ra của mình ở trong gương, đầu lưỡi mảnh nhỏ màu đỏ dài như cẳng tay…
Hóa ra tôi thật sự là quái vật!
- Hết -