Chương 2

南星九里
Cập nhật:
Mùi có thể đạt đến mức độ thế này chắc chắn đối phương đã chảy rất nhiều m/áu. Đoán chừng là lành ít dữ nhiều. Tôi nhớ đến quy tắc ban ngày được lão đại đặt ra: “Bất kỳ người nào cũng không được đến gần ban công!” Không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Trong đầu xuất hiện hàng loạt tiểu thuyết kinh dị mình đã từng đọc, có loại dơi sau khi uống m/áu người sẽ có khả năng bị điều khiển kiểm soát. Tôi rõ ràng nhìn thấy khi lão đại c/ứu lão tam xuống, phản ứng của anh ta như đã tính trước mọi việc. Lão đại có khả năng không phải vì bảo vệ chúng tôi, mà là muốn lấy m/áu của mọi người trong phòng ký túc xá chúng tôi để nuôi dơi của anh ta. Vị trí giường tôi ở trong cùng phòng ký túc, là chỗ gần ban công nhất. Chỉ cần xuống giường đi ba bốn bước là có thể mở được cánh cửa ban công ra. “Có ai vẫn chưa ngủ không? Đi vệ sinh cùng tôi cái.” Hỏi xong câu này, tôi vểnh tai lên, nín thở lắng nghe động tĩnh trên giường của bạn cùng phòng. Ngoại trừ tiếng ngáy như có như không của lão nghĩ ra thì không có bất kì người nào đáp lại tôi. Tôi rón ra rón rén đi về phía ban công, vừa chạm vào tay nắm của cửa ban công. Bên trong cánh cửa ban công truyền tới giọng nói của bé gái: “Các người đều sẽ ch*t.” Rốt cuộc là ai ở bên trong? Tôi còn chưa nghe rõ ràng, một bàn tay lạnh ngắt đã nắm lấy cổ tay tôi. Tôi quay đầu nhìn lại, lão đại ở giường đối diện không biết từ bao giờ đã xuất hiện ở phía sau tôi, đang đăm đăm nhìn tôi. Ánh trăng xuyên qua tấm kính của ban công, làm nổi bật khuôn mặt trắng giống như đèn lồng giấy. Q/uỷ dị vô cùng. “Không phải ban ngày đã nói bất kì ai cũng không được mở cửa ban công à!” Lão đại lạnh lùng nói. Anh ta nhíu ch/ặt mày lấy ra hai tấm bùa giấy màu vàng chữ đỏ từ trong túi áo, dán lên cửa ban công. Ở đây nghe anh ta nói những lời vô nghĩa! Khoác vỏ bọc lão đại huyền học, thực sự rất có khả năng chính là một con quái vật nuôi dơi! Tôi không tin tà muốn gi/ật bùa giấy, những người bạn cùng phòng khác vốn dĩ đang nằm trên giường sau khi nghe thấy tiếng động cũng nháo nhào đi lên ngăn cản tôi. “Nhưng mà tôi thật sự ngửi thấy ở đó có mùi kì lạ, còn có bé gái…” “Vẫn là câu nói kia, không được đến gần ban công.” Lão đại một tay bóp cổ tôi, lão nhị lão tam chia nhau giữ ch/ặt hai vai tôi. “Trừ khi cậu muốn ch*t!” Với thái độ của họ, hôm nay tôi không thể vượt qua họ được. Người ít không đ/á/nh lại đông, cuối cùng tôi chỉ có thể chán chường chui vào trong chăn đ/á/nh một giấc. Thế nhưng mùi m/áu tanh kia vẫn quanh quẩn bên chóp mũi mãi không biến mất! Bé gái kia đã ch*t hay sống? Hiện giờ chỉ có mở cửa ban công ra mới có thể biết được chân tướng của sự việc. Sáng sớm tỉnh dậy, ôi mẹ nó, bùa giấy lại nhàu nhĩ ở trong tay tôi.