Chương 7

南星九里
Cập nhật:
Chúng tôi lập tức báo cảnh sát, qua giám định nguyên nhân cái ch*t của lão nhị rất kỳ quái. Mặc dù là đột tử, thế nhưng trên cổ lại xuất hiện những vết cắn của sinh vật không rõ. Để tránh tạo thành ảnh hưởng x/ấu, trường học yêu cầu ba người chúng tôi không được nói với bên ngoài, còn hứa hẹn tuyển thẳng nghiên c/ứu sinh với ba người chúng tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy là hôm qua lão đại đã gi*t lão nhị. Có lẽ khi lão tam đến thử hơi thở thì lão nhị đã ch*t rồi. Vậy vì sao lão tam phải nói dối đây? Cái ch*t của lão nhị đã tạo thành chấn động rất lớn cho tôi. Mặc dù lão đại an ủi nói với tôi, lão nhị ch*t do "âm quan mượn mạng" thất bại. Anh ta lại dán bùa chú lên cửa ban công lần nữa. Trường học cũng đổi ký túc xá mới cho chúng tôi. Hai ngày sau đó, tôi không gặp chuyện quái lạ nào nữa. Cho đến ngày thứ ba, chúng tôi đến tham gia tang lễ của lão nhị. Tôi không khỏi hoài nghi rằng lão nhị vốn dĩ chưa ch*t. ... Trong nhà tang lễ đặt đầy vòng hoa, trước qu/an t/ài thắp ba nén hương, trong nhà thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào khe khẽ của người thân. Cả căn phòng đều tràn ngập một bầu không khí lạ lùng. Nghe bạn học nói, nhà lão nhị mở bệ/nh viện tư nhân. Trong nhà đều là bác sĩ. Đối với việc lão tử đột tử, người nhà anh ta không có dị nghị. Điều này hoàn toàn trái ngược với suy đoán của tôi rằng lão nhị bị s/át h/ại. Tôi nhìn quanh bốn phía, phát hiện mắt của người nhà lão nhị đều vô h/ồn, luôn ngơ ngẩn. Đó căn bản không phải mắt của người sống. Mãi đến khi nhìn thấy qu/an t/ài, tôi ng/u người luôn. Cửa của qu/an t/ài này và cửa ban công... giống y hệt nhau. Bất kể là chất liệu gỗ, hay là chữ "Thọ" được khắc bên trên. Trong nháy mắt, tôi không ngừng chảy mồ hôi lạnh, nhấc chân chạy ra bên ngoài. Lão đại ở một bên kéo tôi lại, nhất quyết bắt tôi thắp ba nén hương cho lão nhị. Khi đi qua qu/an t/ài, tôi rõ ràng nghe thấy tiếng va đ/ập trong qu/an t/ài. "Hức hức hức, bố ơi, ở đây tối quá, con sợ, c/ứu con ra ngoài..." Bé gái khóc đến đ/au lòng, trái tim tôi đ/au nhói. Tiếng la khóc giống như một cục nam châm hút tôi về phía qu/an t/ài. Tôi không kh/ống ch/ế được mà đi đến mở nắp qu/an t/ài, miệng lẩm bẩm thành tiếng: "Bố đây, bố tới c/ứu con!" Lúc này, sức của tôi mạnh tựa trâu. Không chỉ hất đám người phía trước ngăn tôi, còn tay không mở nắp qu/an t/ài. Xung quanh truyền đến từng tràng hét thất thanh, ồn ào khiến đầu tôi đ/au nhức. Lão đại dán một tấm bùa giấy lên trán tôi. Lúc này đầu óc tôi mới tỉnh táo trở lại, tầm nhìn dần dần tập trung. Qu/an t/ài trước mắt... là qu/an t/ài rỗng! Bên trong xếp đầy x/á/c dơi. Nó dày đặc đến mức người nhìn không thể thở được! Tôi nôn ngay tại chỗ. Th* th/ể của lão nhị đâu? "Không phải anh còn giấu tôi chuyện gì đấy chứ?" "Cậu làm hỏng chuyện lớn rồi, âm quan mượn mạng thành công rồi!" Lão đại túm cổ áo tôi định đ/ấm tôi, tôi đưa tay ra chắn theo bản năng. Anh ta đẩy cánh tay tôi ra, nhìn thấy một đường màu đen kéo dài thẳng tắp đến cổ tôi, sắc mặt trầm xuống ngay lập tức: "Đây là đường mượn mạng, cậu chờ mà chuẩn bị hậu sự đi!" Nếu như lão đại không lừa tôi, vậy chú họ tôi gặp có lẽ không phải là chú họ thật sự của tôi.