Chương 12

Đang cập nhật
Cập nhật:
Vì cả hai đều vô cùng m ệ t m ỏ i, buổi hẹn hò trong công viên đành phải bỏ dở. Lâm Từ rầu rĩ, thậm chí còn không muốn quay phần cuối của chương trình Người yêu mặt đối mặt. Những cặp đôi khác trong chương trình thực tế đều ngọt ngào, chỉ riêng chúng tôi như đang trải qua k i ế p n ạ n. Nhìn anh ấy không vui, tôi bất ngờ hỏi: "Vì sao anh lại không thích Thẩm Lê?" Mấy hôm trước, Thẩm Lê có nhắn tin cho tôi, bảo rằng nếu tôi còn băn khoăn điều gì thì cứ hỏi thẳng Lâm Từ, có thể sẽ có bất ngờ đấy. Ban đầu tôi không định hỏi ngay trên chương trình, nhưng Lâm Từ trông thực sự d a y d ứ t, tôi an ủi thế nào cũng không được. Vậy nên, đổi chủ đề là cách tốt nhất. Quả nhiên, anh ấy bỗng tỉnh táo hẳn, miễn cưỡng đáp: "Anh đâu có không thích cô ấy." Nhìn biểu cảm của anh ấy, thật quá g i ả d ố i! "Anh thích Thôi Tuyết phải không?" Tôi bỗng hỏi thẳng một câu s ắ c b é n. Nghe xong câu hỏi, fan của chúng tôi cũng mở to mắt ngạc nhiên. [Chuyện gì thế này? Drama đỉnh cao sắp b ù n g n ổ rồi! Tôi cũng rất muốn biết! Rốt cuộc là có chuyện gì!] [Trời địu! Kí/ch th/ích quá! Mau rửa tai lắng nghe!] [Đây là một câu hỏi sinh tử, chỉ cần một chút sai lầm, hai người sẽ phải chia ly.] "Không hề!" Lâm Từ mắt mở to: "Em sao lại có hiểu lầm kỳ lạ như vậy? Anh và cô ấy thật sự không có gì cả!" Biểu cảm của Lâm Từ không giống đang nói dối. Dù qua lời bạn bè tôi cũng đoán rằng anh ấy không có gì với Thôi Tuyết, nhưng nghe chính anh x/á/c nhận, tôi mới hoàn toàn yên tâm. Tuy nhiên, tôi vẫn làm mặt nghiêm: "Em không tin đâu, trước đây anh đã g i ậ n d ỗ i vì Thẩm Lê công khai tình cảm. Lần này ở công viên, anh lại còn thể hiện trước mặt Thôi Tuyết nữa. Anh còn nói không phải vì cô ấy?" "O a n u ổ n g quá!" Lâm Từ ôm đầu than vãn: "Tại sao em lại nghĩ vậy? Anh chỉ muốn em thấy anh giỏi hơn Thẩm Lê thôi!" Biểu cảm đáng yêu của anh khiến tôi suýt bật cười. Tôi giả vờ uống nước để che đi cảm xúc, rồi tiếp tục nói: "Hừ, anh với Thẩm Lê có gì đáng để so sánh? Chỉ là chiêu trò để an ủi em thôi." Tôi thở dài: "Không ngờ trong lòng anh vẫn còn một ánh trăng sáng khác. Thật khó chịu quá đi m ấ t." Lâm Từ không ngồi yên nữa, ngồi xổm xuống đối diện tôi, mắt nhìn sâu vào mắt tôi: "Anh không có ánh trăng nào khác cả. Nếu có, người đó chính là em. Anh và Thôi Tuyết thật sự không có chút mờ ám nào." Anh ghé sát vào tai tôi, nói thì thầm đủ để chỉ tôi nghe thấy: "Thôi Tuyết là con gái của bạn bố mẹ anh, cô ta từng nói không lấy ai khác ngoài anh, vì theo đuổi anh mà vào giới giải trí. Nhưng sau đó, cô ta lại trở thành bạn gái của Thẩm Lê." Lâm Từ lùi lại, vẫn nhìn vào mắt tôi: "Anh d è c h ừ n g Thẩm Lê, vì cô ấy rất có khả năng ‘bẻ cong’ người khác. Mà em lại rất thân với cô ấy, anh lo lắm." Anh ngừng một lúc rồi nói từng chữ một: "Anh s ợ m ấ t em." Vì s ợ m ấ t đi, nên anh ấy đã cố gắng quá mức, tạo ra bao nhiêu hiểu lầm. Dù anh không nói rõ, nhưng tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh. Cuối cùng, tôi bật cười và ôm chầm lấy anh ấy. [Hai người vừa thì thầm gì vậy? Có thông tin quan trọng nào không?] [Vậy ra Lâm Từ g h e n với Thẩm Lê ư? Đây là tình tiết bọ ngựa bắt ve sầu gì vậy?] [Buồn cười thật, hai người này đúng là không cùng tần số rồi.]