Chương 22 + 23
22.
Ta cuối cùng cũng lại thấy Trình Lũng.
Chàng lại leo tường đến gặp ta, chúng ta trốn trong gác nhỏ, chàng tặng ta một chiếc răng sói đẹp.
"Tặng nàng, đeo vào có thể trừ tà." Chàng cẩn thận đeo chiếc răng sói lên cổ ta.
"Đây là gì? Từ đâu mà có?" ta hỏi chàng.
Trình Lũng tự hào trả lời ta: "Răng sói, ta gặp một thiếu niên Bắc Lương ở biên thành, hắn giống ta bảy tám phần, chúng ta đ/á/nh nhau, ta gi/ật được từ hắn, nhưng..."
"Nhưng gì?"
Trình Lũng cười ngượng ngùng: "Chỉ là túi thơm nàng tặng ta, cũng bị hắn cư/ớp mất."
Ta gi/ận đ/ấm nhẹ vào ng/ực chàng một cái: "Chàng sao có thể để người khác cư/ớp mất đồ ta tặng chàng, lần sau chàng phải cư/ớp lại."
Chàng lắc đầu: "Không cư/ớp lại được nữa, người đó bệ/nh, đã ăn hết thảo dược trong túi thơm rồi."
"Đó không phải để ăn, là để ngửi mà."
"Không sao, bệ/nh hắn ta khỏi rồi, chứng tỏ thảo dược ăn cũng có tác dụng."
Ta có chút bất an: "Vậy chẳng phải ta gián tiếp c/ứu một kẻ th/ù."
Trình Lũng xoa đầu ta: "Trên chiến trường đó mới là kẻ th/ù. Đừng lo, chỉ cần có ta, Bắc Lương không qua được Định Châu."
Ta sờ chiếc răng sói, trên đó khắc một chữ "Luật".
Ta nghĩ, đó là tên của thiếu niên kia.
Trình Lũng còn kể một số chuyện về thiếu niên tên Luật này.
Chàng nói Luật là một thiếu niên rất giỏi, có thể tay không gi*t ch*t sói vương, chiếc răng này là của sói vương.
Chàng nói Luật không biết uống rư/ợu, rư/ợu Bạch Trụy Xuân của Chu Lương, hắn uống hai ngụm đã ngà ngà.
Chàng còn nói chàng đã kể về ta cho Luật nghe, nói ta hoạt bát xinh đẹp, thông minh lanh lợi, là cô nương đáng yêu nhất Chu Lương, là cô nương xinh đẹp có thể làm say đắm cả Bắc Lương.
Cuối cùng chàng nói: "Uyển Thư, đợi khi ta và phụ thân, huynh đệ giành lại mười ba châu, chúng ta sẽ thành thân."
Ta chu môi: "Giành lại mười ba châu phải rất lâu rất lâu, nếu chàng không muốn thành thân thì nói thẳng."
Chàng cười nhìn ta, rồi từ từ không cười nữa, nhẹ nhàng hôn ta: "Uyển Thư, ta mơ cũng muốn rước nàng về."
Mặt ta đỏ lên, hơn cả hoa hải đường mùa xuân.
Khi đó chúng ta không ai biết, thiếu niên tên Luật kia là Thác Bạt Luật.
Càng không biết, cuộc đời ba chúng ta đã đan xen vào nhau.
Khi một năm sau trong quân đội Bắc Lương, Thác Bạt Luật xuất hiện trước mặt ta, ta biết hắn chính là thiếu niên mà Trình Lũng nói.
Dù hắn không chọn ta, ta cũng sẽ tìm cách ở lại bên hắn.
Không chỉ vì hắn giống Trình Lũng, mà còn vì ta biết theo hắn ta có thể sống, sống đến ngày có thể trốn thoát.
Người có thể tay không gi*t sói vương, sao có thể là kẻ tầm thường.
Ta dịu dàng ngoan ngoãn quỳ dưới chân hắn, ch/ôn chiếc răng sói vĩnh viễn trong đất Bắc Lương.
23.
Khi ta tỉnh lại, trời đang đổ tuyết.
Cung nữ nói ta đã hôn mê ba bốn ngày.
Ta sờ bụng, đứa con đã không còn.
Đứa con bị hại bởi th/uốc đ/ộc này đã ch*t vào ngày trước khi năm mới đến.
"Nương nương đừng buồn, người còn trẻ, rồi sẽ có con với bệ hạ thôi." Cung nữ an ủi ta.
Ta im lặng nhìn tuyết ngoài cửa sổ, cho đến khi Thác Bạt Luật bước vào.
Cung nhân đều lui ra ngoài, chỉ còn lại ta và hắn.
Hắn mang th/uốc tới đút cho ta, ta không muốn uống.
Hắn vẫn kiên nhẫn đút: "Ngươi uống một ngụm th/uốc, những người bên ngoài kia có thể sống thêm một người."
Ta đáp lại: "Người nào rồi cũng sẽ ch*t."
Hắn đặt th/uốc xuống rồi đứng dậy.
Ta tưởng hắn định đi, nhưng không ngờ hắn lại kéo ta dậy, giữ ch/ặt trong lòng, bóp miệng ta và đổ th/uốc vào.
Ta bị sặc ho liên tục.
Trước khi đi, hắn dùng ngón tay vuốt môi ta: "Lâm Uyển Thư, ngươi sống hay ch*t là do ta quyết định, ngươi còn n/ợ ta, chưa trả xong."
Ta nhìn hắn: "Thần n/ợ bệ hạ cái gì?"
Ta không cảm thấy mình n/ợ hắn gì cả.
Ta là Phùng Ngọc Nhi của hắn, hắn là Trình Lũng của ta, chúng ta mỗi người đều có điều cần từ nhau.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta, không trả lời.
Sau đó, cung nữ càng canh giữ ta nghiêm ngặt hơn, ngự y cũng luôn sẵn sàng, đến giờ uống th/uốc Thác Bạt Luật lại xuất hiện, dùng cùng một cách buộc ta phải uống.
Thái hậu đến thăm ta, ban cho ta nhiều dược liệu quý giá.
Bà vẫn nói câu quen thuộc: "Dưỡng sức khỏe cho tốt, rồi sẽ có con, phúc phần của ngươi còn ở phía trước."
Phùng Ngọc Nhi cũng đến, nàng nói sẽ về Bắc Đô một thời gian.
Nàng còn nói: "Lâm Chiêu Nghi, đôi khi con người không nên sống quá tỉnh táo."
Ta không biết đó là lời thật lòng hay giả ý.
Nhưng nàng ta thật sự đã đi, đi gặp con cái của mình ở Bắc Đô.