Chương 5
Cả người tôi run lên, vừa lo bị Tư Ký Trì phát hiện, vừa bị động chịu đựng nụ hôn của Tư Gia Tự.
Anh ấy nhận ra sự r/un r/ẩy của tôi, nhẹ nhàng xoa đầu, rồi buông tôi ra, lười nhác ngả người vào ghế sô pha, nhưng đầu gối anh ấy vẫn áp sát tôi.
“Anh, anh đang làm gì ở đây thế?” Tư Ký Trì bật đèn pin điện thoại rọi về phía này, đứng dậy đi về phía anh trai.
Thấy tôi, ánh mắt cậu ta dừng lại trên mặt tôi, hơi ngạc nhiên. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu ta quay đi nói chuyện với anh trai: “Anh, có phải quên đóng tiền điện không?”
Tư Gia Tự thong thả cài lại dây đồng hồ mới tuột ra, nhướng mày đáp theo lời cậu ta: “Chắc vậy.”
Tôi nghe ra sự qua loa trong giọng điệu của anh ấy, nhưng Tư Ký Trì lại gật gù hiểu rõ, còn đẩy anh trai ra ngoài, như muốn vạch rõ ranh giới với tôi.
Tôi chăm chú nhìn theo bóng lưng hai người họ rời đi, lòng bàn tay bị tôi cào rá/ch một mảng da.
Không nên thế này, rõ ràng qu/an h/ệ của tôi và Tư Ký Trì thân thiết hơn.
Tại sao bây giờ lại biến thành anh trai cậu ta chứ?
Tôi ngồi rối bời trên ghế một lúc, ánh sáng trong biệt thự đột nhiên sáng lên, ánh đèn sáng lóa khiến mắt tôi đ/au rát, nước mắt sinh lý trào ra.
“Khóc gì thế? Lại đây ăn cơm.” Là giọng của Tư Gia Tự, anh ấy vẫy tay gọi tôi, tôi ngồi im tại chỗ không động đậy.
Những người ngồi xung quanh tôi trước đó đều đã rời đi, chẳng ai gọi tôi. Hai người bạn cùng phòng có lẽ nghĩ Tư Ký Trì sẽ quan tâm đến tôi, nên cũng chẳng thèm để ý.
Anh ấy khẽ cười, đưa tôi một tờ giấy: “Lúc trước giao hàng trong trời mưa bị ngã sấp mặt như chó gặm bùn cũng không khóc? Giờ lại khóc cái gì?”
Tôi nhận lấy khăn giấy cộc cằn lau sạch nước mắt, anh ấy vừa cười vừa bảo tôi nhẹ tay chút.
Tôi sống không còn gì luyến tiếc vò tờ giấy thành cục trong tay, cố thanh minh: “Không khóc, chỉ là mỏi mắt nên chảy chút nước thôi.”
Anh ấy gật gù phụ họa, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào tôi: “Còn tưởng ra vừa nãy tôi hôn quá mạnh.”
Ánh mắt tôi thoáng sững sờ, sao anh ấy có thể dùng khuôn mặt đạo mạo đó để nói ra những lời như vậy cơ chứ?
“Đi thôi, đồ mít ướt.” Anh ấy véo má tôi một cái, rồi quay người bước đi.
6
Sau buổi tiệc sinh nhật của Tư Ký Trì, mối qu/an h/ệ giữa tôi và cậu ta dường như càng trở nên xa cách.
Gần đến kỳ thi cuối kỳ, tôi hoàn thành đơn giao hàng cuối cùng rồi về ký túc xá. Ba người bạn cùng phòng đều đang chơi game, tiếng chỉ huy trong mic ồn ào đến chói tai.
Tôi đi đến tủ quần áo lấy đồ thay. Tư Ký Trì bỗng hít hít mũi, thuận miệng hỏi: “Đây là mùi gì vậy? Sao ngửi thấy hơi lạ?”
Tôi nghi ngờ đưa tay lên ngửi ống tay áo mình. Cậu ta quay sang nhìn tôi với ánh mắt sắc bén: “Cậu vừa chui từ đâu ra lại có cái mùi này, hôi ch*t đi được.”