Chương 6
Ta đã gặp được người cầm đầu muốn gi*t Triệu Dần Chi lần đó.
Gã ta lại là Vệ Vân Trung, một trong ba người hầu thân cận.
Mặc dù người cầm đầu có che mặt nhưng mắt gã ta và Vệ Vân Trung lại giống hệt nhau, dáng người cũng xấp xỉ như nhau.
Gã ta cũng nhận ra ta.
Qu/an h/ệ giữa Triệu Dần Chi và gã ta dường như không tệ, hai người đều biết rõ việc ám sát nhưng đều giả vờ không biết, chỉ coi như sự việc chưa từng xảy ra.
Thế nhưng, ánh mắt Vệ Vân Trung nhìn ta lại mang sát khí nồng đậm.
Trong cung ngăn cấm phi tần hậu cung và hoạn quan có dính lưu, nhưng Vệ Vân Trung lại đồng thời nghe lệnh từ hoàng thượng và Hàn quý phi, như vậy xem ra, thế lực ở hậu cung lẫn trong triều của Hàn quý phi không hề bình thường.
Nếu như gã ta đã nhận ra ta, tất nhiên sẽ không tha cho ta.
Một cung nhân ta chưa từng gặp tới tìm ta, nói Trương mỹ nhân có việc gấp muốn tìm ta, ta hỏi là chuyện gì, nhưng nàng ta nói ta là đồ vô ơn, thăng vị là không màng tình cảm xưa kia, lại dám nghe ngóng việc của chủ tử, bảo ta đừng hỏi nhiều như vậy, chỉ cần đi là được.
Người muốn tìm ta chắc hẳn là Hàn quý phi.
Nếu đã là họa, có tránh cũng không tránh được, chi bằng nhân lúc còn sớm thì giải quyết cho xong.
Ta để cho nàng ta dẫn ta tới một con đường lát gạch đ/á, không đợi bọn họ ra tay, ta đã tự mình giả ngất.
Cung nữ đó đ/á ta một cước, nói: "Vậy càng đỡ việc cho chúng ta, khiêng đi đi.”
Hai thái giám bọc ta trong bao tải đen, vác ta đến Khánh An Cung.
Dọc đường tròng trành khiến ta mấy lần muốn nôn.
"Làm người tỉnh lại đi.” Hàn quý phi nói.
Bọn họ tạt một chậu nước lạnh vào ta, khi ta mở mắt, sợ sệt nước mắt lưng tròng chực trào.
Không ngờ là Khánh An Cung lại còn có một phòng mật chuyên dùng để thẩm vấn, ở trong này sợ là đã từng có không ít người ch*t ấy nhỉ.
Vệ Vân Trung lạnh lùng đứng ở phía sau, Hàn quý phi ngồi trên ghế, chân giẫm trên một tấm da hổ trắng tinh.
Hàn quý phi nhìn ta với cặp mắt hung dữ, nói: "Ngươi và Triệu Dần Chi có qu/an h/ệ gì, tại sao hắn ta lại muốn đi tế bái tiện nhân kia?”
Ta đã chuẩn bị từ lâu, bật khóc thành tiếng, nói: "Nô tì không biết ý của nương nương là gì, xin nương nương tha cho nô tì, nô tì thật sự không hề hay biết điều gì cả.”
Nàng ta giơ chân đ/á ta ra, ra hiệu bọn họ dụng hình.
Ta không vùng vẫy lại, đ/au đớn ngất đi trong từng đợt tr/a t/ấn nối tiếp của bọn họ.
Cuối cùng, khi miếng sắt nung nóng bỏng càng ngày càng tới gần ta, ta đã khuất phục.
"Nương nương tha mạng, nô tì nói, gì nô tì cũng nói hết.”
Nàng ta hài lòng mỉm cười.