Chương 3
3.
Ba năm trước, bố tôi đột nhiên lâm b.ệnh nặng. Khi đó, tôi mới học năm hai, ngày nào cũng phải chạy đôn chạy đáo qua lại giữa trường học và b.ệnh v.iện, vừa lo học vừa lo chi phí chữa b.ệnh cho bố. Tình cờ một ngày nọ, tôi gặp Vu Lệ ở b.ệnh v.iện.
Anh ấy là đàn anh lớn hơn tôi hai tuổi. Chúng tôi có hiếm khi nói chuyện vì học hai chuyên ngành khác nhau, nhưng cũng từng chạm mặt vài lần trước đây khi tham gia hoạt động của hội sinh viên ở trường học.
Cuộc đụng độ bất ngờ làm tôi vô thức muốn trốn thoát, nhưng m.a xui q.uỷ khiến thế nào tôi lại bị Vu Lệ bắt lại.
"Gần đây anh đang rất cần một người để kết hôn, nếu có thể thì chúng ta kết hôn đi, đổi lại anh sẽ lo cho bố em chu toàn."
Rõ ràng, Vu Lệ đã đưa ra một điều kiện mà tôi không thể nào từ chối, cộng với tính cách nhiệt tình mà tôi có, tôi đã đồng ý không chút do dự.
Khi được hỏi tại sao lại chọn tôi làm vợ, Vu Lệ có phần hơi lảng tránh:
"Ông nội của anh sức khỏe không được tốt, trước khi qu/a đ/ời ông luôn nói muốn nhìn thấy anh kết hôn. Trùng hợp gặp được em, em vừa là đàn em của anh trong trường, vừa có tính cách mà ông nội anh rất thích. Nhìn chung em là một lựa chọn an toàn và phù hợp.”
Anh không nói dối. Quả thật, ông nội của Vu Lệ rất thích tôi. Nói đúng hơn là cả nhà anh ấy đều đối xử rất tốt với tôi.
Phải thừa nhận với tính cách không có gì nổi bật của mình, tôi đáng lẽ sẽ bị hoà tan trong đám đông. Thật không biết tại sao sự may mắn này lại rơi trúng người tôi nữa.
Điều quan trọng nhất là sức khoẻ của ông nội Vu Lệ, trước khi kết hôn vốn dĩ rất yếu, b.ệnh tật triền miền, thế nhưng chẳng hiểu sao sau khi chúng tôi thành vợ chồng rồi ông đột nhiên lại cải thiện thể chất rõ rệt.
Những khi rảnh rỗi, ông sẽ ra ngoài chạy bộ và tập Thái Cực Quyền. Trạng thái sức khoẻ tốt đến ngỡ ngàng.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt đang cẩn thận sắp xếp đồ đạc, tâm trí không khỏi nghĩ ngợi.
"Có phải ngay từ đầu anh đã cố ý l.ừa tôi rồi không? Tại sao sau ba năm vẫn không chịu l.y h.ôn?"
"Em có biết em đang nói cái gì không? Mấy chuyện đó không phải thứ mà người đang có th/ai nên nghĩ tới.”
Vu Lệ đứng dậy, xoay người đi vào phòng bếp.
Tôi đem tất cả mớ trang sức đã được xếp gọn trên bàn bỏ vào két sắt.
Trong két sắt của tôi có rất nhiều thứ, đa phần là những món quà mà bố mẹ chồng đã cho tôi trong suốt ba năm kết hôn, còn số còn lại là do Vu Lệ tặng.
Mẹ chồng tôi thích tặng tôi trang sức, nhưng Vu Lệ thì thẳng thắn hơn, sau khi kết hôn, anh ấy đã trực tiếp sang tên ngôi nhà hiện đang ở cho tôi, ngoài ra còn tặng tôi một căn hộ ở trung tâm thành phố.
Trước khi tôi biết điều đó, tôi đã sớm trở thành một tiểu phú bà rồi, cho dù sau này tôi có l.y h.ôn với Vu Lệ, tôi vẫn có thể sống một cuộc sống sung túc.
Chắc chắn, đồng ý kết hôn là quyết định đúng đắn.
Càng nghĩ tôi càng thấy vui, tôi đi xuống lầu trong khi ngâm nga một bài hát, quên luôn những bức bối trong lòng từ nãy giờ.
Lúc này, tôi chợt nhìn thấy Vu Lệ đang loay hoay nấu ăn dưới bếp.
Nhìn thế nào tôi cũng thấy Vu Lệ rất giống tổng tài bá đạo bước ra từ tiểu thuyết, gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp lại còn có năng lực.
Nhưng tổng tài trong tiểu thuyết không có gì giống với anh ấy.
Tôn trọng phụ nữ, không thích soi mói, không sạch sẽ và không có vấn đề về dạ dày, sở thích lớn nhất của anh ấy là nấu ăn.
Anh ấy giỏi làm tất cả các loại món tráng miệng, vì vậy có rất nhiều dụng cụ nấu ăn ở nhà.
"Ăn dâu tây nhé?"
Đang lúc chìm trong suy nghĩ, Vu Lệ đột nhiên quay người lại, dùng ngón tay thon dài cầm một quả dâu tây đỏ tươi giơ lên trước mặt tôi.
Tôi cầm lấy trái dâu, tròn mắt nhìn từng lớp kem được vắt ra .
Bầu không khí vô cùng yên tĩnh, cho đến khi tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên và phá vỡ nó.
"Điện thoại ở trong áo khoác của anh, giúp anh lấy nó ra đi."
Tôi vội lấy điện thoại di động của anh ra theo chỉ dẫn, là trợ lý của anh ấy gọi tới.
"Em nghe đi."
Khi tôi bắt máy, người trợ lý thường ngày luôn điềm tĩnh và nghiêm túc nói một cách thận trọng.
"Anh Vu, bây giờ anh có bận không?"
Tôi liếc nhìn người đàn ông đang tập trung phủ kem lên mặt bánh.
Chắc là bận...
"Anh ấy đang ở ngay cạnh tôi, có chuyện gì vậy?"
"Có thật không phu nhân? Hai người ngọt ngào quá."
Ngọt ngào gì chứ?
Trong tích tắc, giọng nói của trợ lý rõ ràng đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Tôi cũng không chắc nữa, cũng có thể là do tôi bị ảo giác.
"Tôi chỉ muốn nói với Vu tổng rằng đối tác đã x/á/c nhận sẽ đến công ty vào khoảng mười giờ sáng, vì vậy tôi xin phép được cập nhật lịch trình."