Chương 16
16.
Ta xoay người, chuẩn bị đi tìm phụ hoàng.
Lại thấy Triệu Ngạn ngơ ngác đứng ở ngoài cửa, không biết đứng bao lâu, nghe được nhiều hay ít.
Hắn phức tạp nhìn ta: “Đường Nguyệt……”
Ta không đáp lại, lướt qua hắn.
Thái Minh điện.
Ta qu/ỳ gối trước phụ hoàng, dò hỏi phụ hoàng chuyện về Lâm Nhu Vũ, có phải là thật hay không.
Phụ hoàng trầm mặc trong chốc lát, dùng ánh mắt hoài niệm nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu:
“Là thật.”
“Đường Nguyệt, mẫu thân ruột của con, thực ra là Nhu Vũ.”
Phụ hoàng lấy một bức hoạ từ trong ngăn bí mật ra.
Trên bức hoạ ố vàng cuộn tròn, nữ nhân cười nhạt xinh đẹp kia, giống ta y như đúc.
Phụ hoàng lâm vào hồi ức, trong mắt là tình yêu thâm trầm:
“Năm đó, lúc trẫm xuống Giang Nam, con thuyền gặp phải sóng gió, chìm vào đáy sông. Trẫm được nàng ấy c/ứu, mai danh ẩn tích chung sống với nàng ấy , nảy sinh tình ý. Sau đó, người của quan phủ tìm được trẫm, nàng ấy mới biết được, trẫm là hoàng đế.”
“Nhu Vũ không thích hoàng cung. Nàng ấy tùy ý tự do như vậy, chỉ nghĩ vui vẻ sống hết cả đời. Sau khi biết được thân phận của trẫm, nàng đổi ý.”
“Nhưng mà, trẫm đã bái thiên địa với nàng, lại còn có hài tử.”
“Trẫm hứa hẹn với nàng, cho nàng vị trí Hoàng Hậu. Nhưng nàng ấy không muốn làm Hoàng Hậu, chỉ bảo trẫm sắp xếp cho nàng ấy ở tại hành cung Giang Nam, chờ sinh con ra, nàng liền rời đi.”
Ta không nhịn được hỏi: “Đi nơi nào?”
Phụ hoàng lắc đầu: “Không biết. Trẫm vẫn luôn kh/ống ch/ế chính mình, không đi tìm nàng ấy, để nàng ấy tự do. Có lẽ là tới thảo nguyên, hoặc sa mạc, đi ngắm…… hoa hải đường mà nàng ấy thích.”
Chỉ bằng đôi câu vài lời, cũng có thể cảm nhận được nỗi nhung nhớ của phụ hoàng.
Khó trách, phụ hoàng vẫn luôn không lập Hoàng Hậu.
Khó trách, phụ hoàng thương yêu ta như thế.
Chỉ là bởi vì, nữ tử hắn yêu nhất, sinh hạ hài tử là ta mà thôi.