Chương 2

Đang cập nhật
Cập nhật:
2. Tôi đã dành mấy ngày ở sân bóng rổ để bắt được tên đó! Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, người tung tin đồn nhảm đó, lại không phải người trong trường tôi! Tôi đ/á/nh hắn một trận thật đ/au. Nhưng lại không đ/á/nh được… Bị phản công lại, Tôi lại thành người bị đ/á/nh… Khó hiểu là hoa khôi trường lại đi đến tách hai người bọn tôi ra, tôi lau m/áu mũi, nhìn tên kia, tôi càng nghĩ càng tức, liền chỉ thẳng mũi hắn mà m/ắng: “Tên ch*t dẫm kia, đã tung tin vịt lại còn đ/á/nh người! Có gan thì đi đấu tay đôi với bảo vệ đi!” “Tôi kh/inh! Tên khốn, dám dùng đế giày bịt miệng tôi, hôm nay tao không x/é rá/ch miệng mày, thì tao sẽ không mang họ Đường nữa!” Hai người tức gi/ận lại sắp lao vào đ/á/nh nhau. Nhưng hoa khôi của trường lại đứng chắn giữa chúng tôi: “Đủ rồi! Nếu anh lại đ/á/nh cậu ta nữa, thì anh đi về ngay cho em!” Anh? Liệu hoa khôi trường có góp phần vào việc tung tin đồn nhảm này không? Đầu tôi suy nghĩ lo/ạn hết lên… Trí tưởng tượng thật là đ/áng s/ợ. Hoa khôi trường kéo người anh trai hung hăng của mình đi, Nhưng lúc đi ngang qua tôi, cô nhỏ giọng nói với tôi một câu: “Những gì tôi lan truyền không phải giả đâu, cậu tốt nhất là đừng tiếp xúc với Ngôn Mộc nữa! Cậu ta không phải người bình thường… Coi như đây là lời cảnh báo cuối cùng tôi dành cho cậu...” Không còn đ/á/nh nhau để xem, đám người dần tản ra… Tôi nhìn theo bóng lưng của hai người rời đi. Mặt đầy khó chịu: “Bị th/ần ki/nh hả..” Những lời nói của hoa khôi trường tôi không hề để lọt tai, tôi cảm thấy hai người này bị th/ần ki/nh rồi, tôi ngẩng đầu ngăn m/áu mũi chảy, định trở về, mặc dù sau này tôi sẽ vô cùng hối h/ận. Trên đường về nhà trọ. Tôi đi qua con đường trong khu rừng nhỏ vắng vẻ, có người dùng gậy đ/á/nh tôi, rồi nhét tay tôi vào một cái bao. Khi tỉnh lại, trên cổ tôi đeo xích chó, trừ quần l/ót ra, quần áo trên người đều bị l/ột sạch…