Chương 7

Đang cập nhật
Cập nhật:
7. Tôi ngồi trên xe rất lúng túng. Tay chân tôi bứt rứt, nghĩ về chuyện mới xảy ra không lâu, đầu óc lại lo/ạn lên… “Cậu chơi với cậu chủ có vui không?” Ông quản gia nhìn tôi qua gương chiếu hậu, hỏi. Tôi gi/ật mình, Chân mày nhíu ch/ặt: “Ông biết hết à?” Ông quản gia cười: “Nơi hai người dùng hôm nay đều là do tôi tìm giúp! Bao gồm cả giường, quần áo, còn có xích sắt, c/òng tay, roj… mà hai người dùng. Khi đi tìm những đạo cụ này, tôi đã tốn rất nhiều công sức đấy!” Tôi chấn động: “...” Ông bác này chịu chơi vậy sao? Không thể chịu được… Đầu óc rối bời, tôi nằm xuống ghế sau của chiếc Maybach, thở dài: “Ông thật sự không sợ cái vị ở trong nhà kia, sẽ làm chuyện gì khác người à…” “Yên tâm, sẽ không có đâu, tôi hiểu cậu chủ mà!” “Sao mà ông biết là sẽ không? Vậy nếu xảy ra chuyện gì, cả hai chúng tôi đều sẽ không giữ được sự trong sạch…” Không khí như cứng lại trong một nháy mắt. Quản gia quay đầu cười với tôi, lại nói: “Yên tâm đi, không đâu.” “Tôi hiểu cậu chủ, tôi cũng hiểu cậu… Cậu chủ không biết ép buộc người khác làm việc người ta không muốn, còn cậu thì không biết gì hết, nên chắc sẽ không làm gì!” “Huống hồ, tôi chuyên tâm chuẩn bị nhiều đồ như vậy, cậu chủ là người đơn thuần, cậu thì lại không biết gì, tôi nghĩ cậu sẽ không dám làm!” Tôi không nói gì… Đâu chỉ là không dám chứ, Tôi thật sự là sợ muốn ch*t! Còn suýt chút nữa tiểu ra quần… Trong lòng tôi có rất nhiều lời phàn nàn, nhưng ông quản gia nói một cậu, đã khiến cho tôi ngơ ra tại chỗ, đầu lại càng rối hơn… “Mặc dù cậu không nhớ rõ gì cả, nhưng hồi bé tôi là người đã c/ứu cậu… Lúc ấy cậu chủ khóc lóc đạp cửa nói muốn c/ứu cậu, ông chủ không còn cách nào khác, bảo tôi quay lại thật nhanh, bơi xuống đưa cậu lên bờ, còn lái xe chở cậu đến bệ/nh viện…” Ù tai, hai tai ngày càng ù đi… Cơ thể như bị rút hết toàn bộ sức lực, gục xuống. Từng câu từng chữ, cứ như kim đ/âm vào ng/ực tôi. Đột nhiên cảm thấy thật bực bội, Lại có chút đ/au lòng… Tôi sợ tôi sẽ đ/au buồn đến phát đi/ên mất.